Tề Tĩnh luôn tránh xuất hiện cùng Thẩm Nhạn trước mặt mẹ hắn, thật ra cũng có nguyên nhân.
Bởi vì anh sợ sẽ để lộ kẽ hở.
Bởi vì anh không biết nên giải thích quan hệ thật sự giữa hai người như thế nào.
Anh chưa từng nói thẳng với bà về quá trình quen biết nhau của hai người, về lần đầu tiên chat với nhau, chỉ dùng thân phận "bạn thân" để giật dây thay Thẩm Nhạn mà thôi.
Người phụ nữ kia cũng nghĩ vậy.
Cho nên khi bà nhìn thấy hai người ôm nhau, bà lập tức thấy băn khoăn. Sau đó, nỗi băn khoăn ấy chậm rãi biến thành kinh ngạc và sợ hãi đan xen nhau, ngơ ngác đứng trước cửa.
Tề Tĩnh thấy lạnh cả sống lưng, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Cánh tay đang ôm lưng Thẩm Nhạn lập tức buông ra theo phản xạ.
Dẫu vậy, cũng đã quá muộn.
"Ưm..."
Trong lúc cấp bách, năng lực ứng biến được bồi dưỡng trong suốt nhiều năm công tác giúp anh phản ứng ngay lập tức, đầu gối khụy xuống, đồng thời rên rỉ đau đớn một tiếng, bộ dạng lảo đảo túm lấy ống tay áo của Thẩm Nhạn.
"Không xong rồi, em vẫn chóng mặt lắm... Khó chịu quá, xin lỗi anh."
Anh nói, cố tình để người phụ nữ kia nghe thấy, tạo ra cảnh mình được Thẩm Nhạn đỡ dậy, che giấu động tác ôm ấp vừa rồi.
Tề Tĩnh liếc mắt có thể thấy bà ta giật mình, sau đó tỏ vẻ hiểu rõ, còn đan xen chút "an tâm".
Anh nhìn thấy hết, chậm rãi cúi đầu rúc trong vòng tay Thẩm Nhạn.
"Cháu không sao chứ?" Người phụ nữ kia bước về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584750/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.