Một đêm trôi qua, hai mắt mở ra, vẫn muốn nhìn thấy tương lai.
"Tương lai".
Nếu như đó là đề tài văn học, không biết sẽ có bao nhiêu phương pháp sáng tác, trên tờ giấy trắng mang tên "cuộc đời" không ngừng viết thêm nội dung mới mẻ. Tề Tĩnh phát hiện gần đây mình hay ngẩn người, nhiều năm bôn ba mới có vài tháng an nhàn hiếm có, rút khỏi công việc ngập đầu, đầu óc trống rỗng, bất tri bất giác tạo thành thói quen này.
Anh cực kì thích ngắm Thẩm Nhạn rồi ngẩn người.
Bất kể Thẩm Nhạn đang làm việc cũng được, nấu cơm cũng được, hoặc là giống như giờ phút này, hắn đang phơi quần áo ngoài ban công cũng được... Anh chỉ muốn ngồi ở một bên cùng hắn, nhìn chằm chằm hắn đến ngây dại.
"Để cho em, để em phơi."
Tuy rằng tay Tề Tĩnh không tiện, không thể rũ quần áo, cũng không thể mắc vào móc, nhưng có một việc anh vẫn giúp được.
Thẩm Nhạn nhẹ nhàng cười, treo cái áo đã mắc vào móc áo trong tay vào đầu gậy phơi, rồi để Tề Tĩnh treo từng cái lên giá. Người bình thường sẽ dựa theo thứ tự trước sau để treo, bất kể quần áo của ai. Tề Tĩnh thì nhất định phải treo quần áo của hai người so le từng cái một.
Không có lí do gì đặc biệt.
Chỉ bởi vì khi nhìn thấy hai cái áo sơ mi được treo song song nhau, đong đưa trong gió, tay áo thường đụng vào nhau, anh chợt có nghĩ... Đây chính là "tương lai" mà anh muốn.
"Ha ha." Tề Tĩnh bất giác cười rộ lên.
Mùa đông, nhiệt độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584748/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.