Tề Tĩnh nhớ lại bia mộ kia.
Bia mộ của ông nội Thẩm Nhạn.
Ngày đó, Thẩm Nhạn và anh đi tảo mộ ông nội, anh nhớ ra khi nhìn thoáng qua tấm bia, trên đó có khắc tên các thành viên trong dòng họ... Chỉ thiếu mỗi tên Thẩm Nhạn.
Anh nhớ lại quyển album kia.
Trong đó hoàn toàn không hề có ảnh chụp hồi bé của Thẩm Nhạn.
Ngoại trừ ảnh thời niên thiếu của hắn, chỉ có một ông cụ, mà trên mặt Thẩm Nhạn hồi ấy chưa từng xuất hiện một nụ cười.
"Khi còn bé, hoàn cảnh sinh hoạt của anh không tốt lắm."
"Anh muốn khắc phục vài thứ."
"Cho dù những điều đó không phải điều em muốn nghe, cũng được sao?"
Anh chợt hiểu ra tất cả.
"A..."
Tề Tĩnh mấp máy môi, khi lấy lại tinh thần, từ hốc mắt đã bất giác lã chã rơi xuống gì đó, nhỏ vào mu bàn tay đang bụm miệng của anh.
Tiếng thì thào của người kia dường như lại vang lên bên tai lần nữa. Trong giọng nói của hắn luôn mang theo nỗi ưu thương, cùng với sự bất an nồng đậm.
Tề Tĩnh, đừng đi.
Tề Tĩnh, phải làm sao mới có thể khiến em cần anh hơn nữa?
Tề Tĩnh, cuộc thi hôm nay... anh muốn mời em nghe toàn bộ quá trình.
"Bởi vì... đây mới chính là..." Toàn bộ Thẩm Nhạn.
Giọng nói của anh chua xót vô cùng, thậm chí không thể hoàn thành câu này.
Mảnh ghép cuối cùng của bức ghép hình đồng thời cũng là mảnh ghép khó ghép vào nhất, mảnh ghép mà anh mãi không tìm thấy... Cuối cùng người kia cũng chấp nhận đặt nó trước mặt anh.
Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584731/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.