Gần gũi nhau quả thật có nhiều chỗ tốt, một trong số đó là tầm nhìn bị hạn chế.
Ánh mắt Thẩm Nhạn lóe lên một cái, nét mặt mất tự nhiên. Tề Tĩnh nhìn thấy sự khác biệt của hắn, dựa vào càng gần sát hơn, cố chấp chiếm lĩnh vị trí trong phạm vi tầm mắt hắn.
"Hôm nay em chat QQ với biên kịch Múa rối của "Cạm bẫy", cô ấy nói trước đây anh từng hỏi xin số QQ của em." Tề Tĩnh nhỏ giọng nói, như cười như không, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve men theo đường viền gương mặt Thẩm Nhạn, cọ cọ phần râu mới nhú ở cằm, "Có thật không, bác sĩ Thẩm?"
Thẩm Nhạn không trả lời ngay.
Hắn quan sát vẻ mặt của Tề Tĩnh. Đó là vẻ mặt hắn vô cùng quen thuộc, khóe mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch, ý cười miên man, hoàn toàn không liên quan tới ý "chất vấn".
Hắn nhìn rồi khẽ thở dài một hơi: "Thật."
Tề Tĩnh giật mình. Vốn anh chỉ định trêu chọc hắn, không ngờ hắn lại nghiêm túc thừa nhận như vậy, nhất thời khiến anh không nhịn được mà bật cười. Điều chỉnh lại tư thế ngồi, để trọng lượng của mình dồn một ít lên người hắn, nửa nằm trên ngực Thẩm Nhạn, tai áp vào ngực hắn có thể nghe thấy từng nhịp tim đập thình thịch.
"Lúc đó, anh nghĩ gì?"
"Nghĩ gì à..."
Thẩm Nhạn lúng túng lặp lại lời anh, dường như đang xác nhận lại câu hỏi, lại dường như đã tự hỏi chính minh.
Tề Tĩnh im lặng dựa sát vào lòng hắn, bỗng nhiên nghẹn ngào nói: "Khi ấy... Khi em để lại tờ giấy nhắn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584727/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.