Nhiệt độ có thể truyền nhiễm.
Từ trước tới này, những gì anh nhận được từ Thẩm Nhạn đều là tình cảm ấm áp nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên anh thấy "lạnh lẽo", chợt giống như một giấc mộng dài.
Giống mùa đông tuyết rơi, mặt hồ đóng băng.
Không chỉ rét lạnh, còn cứng rắn.
Không dễ tan chảy...
"Anh... có muốn nằm một lúc không?" Tề Tĩnh mấp máy miệng, nhẹ nhàng hỏi.
Cách nói của anh giống một người đang bước đi trên mặt băng, cố gắng giữ thăng bằng, cẩn thận từng bước đi về phía trước.
Vừa rồi Thẩm Nhạn đã buông anh ra.
Buông, chứ không phải đẩy.
Điều đó chứng tỏ anh vẫn có thể thử nỗ lực một phen, cố gắng giúp hắn sắp xếp trước khi rời khỏi căn phòng này.
Quả nhiên, Thẩm Nhạn mệt mỏi gật đầu. Ánh mắt Tề Tĩnh sáng lên, vội vã nhẹ nhàng nâng cánh tay hắn lên, đỡ hắn nằm xuống giường nhỏ trong phòng sách: "Dù sao em cũng thi xong rồi, anh cứ nằm đây nghỉ ngơi thật tốt đi. Lát nữa em tới gọi anh."
Trong phòng vẫn không bật đèn, hai người bọn họ giống như một đôi người mù chậm rãi bước đi.
Nhưng Tề Tĩnh có thể thấy được người bên cạnh chậm rãi dựa vào anh, thậm chí còn vươn tay ra, đè lên bàn tay anh đang nâng cánh tay hắn.
Tư thế này hình thành rất tự nhiên khiến Tề Tĩnh khẽ thở phào, cảm thấy như được an ủi.
"Qua bên này đi."
Anh để Thẩm Nhạn ngồi xuống giường, sau đó tung chăn, nhìn người kia chậm rãi chui vào trong chăn, dường như trái tim anh cũng bị bỏ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584723/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.