Chương trước
Chương sau
Tề Tĩnh nhớ lại lần đầu tiên anh lên thành phố.
Một mình xuống xe lửa, cầm trong tay một tấm bản đồ thành phố cũ mèm. Tuy rằng tấm bản đồ này mới được xuất bản ba năm trước, nhưng ga tàu này mới xây, ba năm trước nơi đây vẫn là một mảnh đất hoang mới khai phá, bởi vậy trên bản đồ vẫn không có kí hiệu gì. Không có kí hiệu ga tàu, không có kí hiệu bến xe bus, thậm chí không vẽ đường.
Vì vậy tất cả đều không thể tham khảo được, bất lực vô vọng.
Để mình không bị lạc đường, anh phải mua một tấm bản đồ mới, xác định phương hướng lần nữa.
Hiện tại cũng vậy.
Bức xếp hình Thẩm Nhạn ghép từng miếng, từng miếng, tới bây giờ lại đột ngột phát hiện số lượng mảnh ghép trên tay mình thực ra không đầy đủ... Muốn ghép được mảnh cuối cùng, chỉ dựa vào những gì anh đang có cũng không đủ...
"Anh sắp tan làm chưa?"
Thẩm Nhạn đang cúi đầu viết báo cáo kiểm tra vi sinh vật trong phòng xét nghiệm, chợt nghe thấy tiếng Tề Tĩnh truyền tới. Hắn ngẩn người, tưởng rằng mình nghe lầm, khi quay đầu lại mới biết không phải mình bị ảo giác. Tề Tĩnh thật sự đang đứng đó, nhẹ nhàng tựa vào cửa nhìn anh.
"Sao em lại..." Tới đây. Bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của anh, câu nói và động tác của Thẩm Nhạn nhất thời trở nên trì trệ hơn.
"Em tới đón anh."
Tề Tĩnh nhẹ nhàng nói, vừa mỉm cười vừa thong thả bước tới, tự mình kéo ghế ngồi xuống, không hề thúc giục, ý bảo Thẩm Nhạn cứ từ từ mà làm.
Thẩm Nhạn lặng lẽ viết nốt báo cáo, xử lí xong ống nghiệm nuôi cấy, tắt kính hiển vi, khi đi tới bồn rửa tay thì không kiềm nén được nữa, lại hỏi: "Giờ đã bốn giờ năm mươi rồi, sáu giờ tối em có cuộc thi, vì sao còn đến đây?"
"Thích tới thì tới." Tề Tĩnh chỉ cười, ánh mắt vẫn dính chặt trên người hắn, "Dù sao em ở nhà cũng rảnh rỗi, chẳng bằng tới đây trò chuyện với anh cho bớt căng thẳng."
Đây hoàn toàn là lấy cớ.
Nhưng là một cái cớ rất tốt, bởi Thẩm Nhạn không hỏi tiếp nữa.
Nói là tới trò chuyện, nhưng thực tế hai người chẳng ai cất lời, hết sức ăn ý duy trì không khí yên ắng hiện nay. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách trong bồn rửa. Trước đây, khi bọn họ ở bên nhau, những lúc không nói gì như vậy lại thấy thoải mái, thân thiết hơn nhiều.
Hơn nữa, im lặng như vậy cũng có chỗ tốt, không cần phải nghĩ ra chủ đề nói chuyện.
Ngoài cửa sổ, cây ngô đồng trơ trụi lá, chỉ để lại cành cây trơ khấc. Trời đầy mây, màn trời trông như một tấm vải bạt màu xám to lớn trải dài, mà cành cây như vẽ lên nền xấm ấy, màu trắng chỉ có trắng, đen, xám đan xen. Càng nhìn càng cảm thấy hơi thở của mùa đông đang tới gần.
Khi vừa mới rung động trước người đàn ông này, anh còn nhớ rõ lá cây ngoài cửa sổ mới ngả vàng, hiện tại đều tàn úa rụng rời. Tề Tĩnh nghĩ thầm, yên lặng hồi tưởng lại cây ngô đông hồi ấy.
Không ngừng bị hấp dẫn.
Không ngừng bước tới gần.
Lúc bọn họ tưởng như đã trở nên vô cùng gần gũi, ngày hôm nay, đột nhiên bị mạnh mẽ kéo lùi ra rất xa.
Tựa như lúc nhỏ thích thú ngắm nhìn món đồ mình thích trong tủ kích, nhìn thì nhìn được, nhưng vẫn cách nhau một tấm kính xa vời.
"Nếu như em có thể tới gần anh hơn nữa thì tốt rồi." Anh bất giác bật ra một câu như vậy. Chẳng biết Thẩm Nhạn có nghe thấy không, nghe có hiểu không.
Có vẻ như hắn nghe thấy, bởi hắn đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng mờ mịt.
Tề Tĩnh chỉ cười nói: "Bây giờ em bước tới đó được không?"
Lời nói ra lại ám chỉ khoảng cách vật lí giữa hai người.
Thẩm Nhạn chậm rãi lắc đầu. Tề Tĩnh đứng lện, rút một tờ khăn giấy, bước tới nhẹ nhàng chạm vào đôi tay cường tráng của hắn, giúp hắn lau khô tay.
Anh phát hiện miếng băng vết thương trên tay Thẩm Nhạn vẫn dán chặt. Lúc rửa tay, hắn cố tình tránh chỗ đó, không để nước làm ướt. Tề Tĩnh cười: "Tình trạng của anh bây giờ khá hơn buồi trưa nhiều... Nếu anh cứ tỉnh tỉnh mê mê như vậy, biết đâu còn để nguyên miếng băng này dưới nước cho ướt sũng."
Anh cúi đầu chăm chú lau tay, Thẩm Nhạn cúi đầu chăm chú nhìn anh.
"Em vẫn còn lo lắng sao?"
Tề Tĩnh khững lại, cười khổ: "Không hẳn vậy..."
Còn hơn cả lo lắng, anh cảm thấy mình như tỉnh táo lại, nhận ra mình hoàn toàn không biết phải đối mặt với những chuyện xấu sẽ xảy ra như thế nào.
Anh biết, cho dù hai tay anh lành lặn cũng không thể một tay làm việc mình muốn, một tay ôm chặt Thẩm Nhạn. Trong điều kiện có hạn, việc một người có khả năng làm cũng có hạn.
"Em chỉ cảm thấy mình thật kém cỏi, chẳng giúp anh được gì."
"Tay em bất tiện, đây không phải lỗi của em." Thẩm Nhạn đáp. Hắn tưởng rằng Tề Tĩnh đang áy náy vì không thể nấu cơm, gián tiếp dẫn tới chuyện hắn cắt vào tay,
"Em không nói tới cái đó." Tề Tĩnh dứt lời, yên lặng lắc đầu cười, tiếp tục công việc còn dang dở trên tay.
Chẳng ai giúp được cậu ấy. Khoái Mã Khinh Cầu đã nói vậy.
Nhưng anh không muốn trở thành một trong số những người đó.
Anh muốn phá nát tấm kính thủy tinh trước mặt, muốn trở thành một "người đặc biệt", muốn năm sau khi cây ngô đồng đâm chồi nẩy lộc, lá xanh biêng biếc, anh vẫn có thể ở bên cạnh người đàn ông này.
Dọn dẹp xong xuôi cũng đúng lúc tới giờ tan tầm, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Dọc đường đi, từng con phố nhỏ, hẻm nhỏ, đâu đâu cũng có người, khu chợ gần đó đông vui tấp nập, cửa hàng bán thức ăn nối nhau san sát, hương thơm bay xa, ngửi thôi cũng thấy ấm bụng. Tiếng rao bán dọc đường dọc phố, tiếng mặc cả, tiếng xe đạp tới tới lui lui, tiếng chuông leng keng liên tiếp vang lên, tất cả đều là hương vị cuộc sống.
"Chúng ta đi đường nhỏ đi." Tề Tĩnh đề nghị. Phố xá náo nhiệt không phải nơi thích hợp để chuyện trò.
Thẩm Nhạn gật đầu.
Vòng qua dòng người đông đúc, bọn họ rời xa nơi ồn ào, quẹo vào một ngõ nhỏ vắng vẻ yên tĩnh.
Trời cuối thu, đông gần tới, hai hàng cây hồng bên đường đã bắt đầu kết quả. Từng quả hồng đỏ rực treo trên đầu cành, màu sắc rực rỡ, từ đằng xa nhìn lại giống những chiếc đèn lồng đỏ nho nhỏ đang tỏa sáng. Nhìn gần, những quả hồng chín còn phủ hơi sương, tựa như chiếc đèn lồng còn vương tuyết trắng.
"Hồng chín rồi." Tề Tĩnh híp mắt, ngẩng đầu nhìn, giọng nói có vẻ khá vui. Bỗng nhiên anh bước một bước dài, không tiếp tục đi song song với Thẩm Nhạn, một mình bước về phía trước.
Thẩm Nhạn im lặng suốt dọc đường, cho tới khi Tề Tĩnh rời đi mới hơi chấn động, phục hồi tinh thần, chăm chú nhìn theo bóng lưng kia.
Lúc này, Tề Tĩnh đã cách hắn năm mét, đi tới dưới một gốc cây hồng thì ngừng lại.
Thẩm Nhạn cũng bất giác dừng bước.
Tề Tĩnh xoay người, thấy hắn tự giác đứng cách năm mét, nhịn không được mỉm cười nhẹ nhàng. Anh đứng nghiêm tại chỗ, nói: "Thẩm Nhạn, anh có muốn cược với em một lần không?"
Thẩm Nhạn sững người, lát sau mới hỏi: "Cược cái gì?"
Tề Tĩnh hơi dựa vào phía sau, trọng tâm dựa vào cây hồng khô khốc, đầu gối hơi trùng, co chân tựa vào thân cây. Anh nghiêng đầu sang một bên, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nhạn, tư thế nhàn hạ mà biếng nhác, ánh mắt cũng vậy.
"Năm mươi phút nữa em sẽ có cuộc thi đầu tiên." Đây là lời dạo đầu.
"Ừ."
"Anh còn nhớ mục đích dự thi trước đây của em không?" Tề Tĩnh cười hỏi, hơn nữa còn tự hỏi tự trả lời, "Em muốn thay đổi ấn tượng của mọi người về giọng nói của mình, để đấu một ván với Đồng Tước Đài đại thần."
"Ừ." Thẩm Nhạn vẫn luôn nhớ rõ.
"Vậy..." Tề Tĩnh ngập ngừng, hít sâu một hơi rồi nói: "Nếu như tổng điểm cuộc thi hôm nay của em cao hơn Đồng Tước Đài, nếu em thắng anh ta... Em muốn anh hứa với em một điều."
Gần như không một chút chần chừ, Thẩm Nhạn gật đầu.
Tề Tĩnh thấy buồn cười, chủ động cho hắn cơ hội suy nghĩ thật kỹ: "Sao lại đồng ý nhanh như vậy? Anh suy nghĩ cẩn thận chút đi."
Thẩm Nhạn nói thật: "Bởi vì anh nghĩ anh nhất định sẽ đồng ý với em."
Tề Tĩnh nghe hắn nói vậy, hơi quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn nhưng ánh mắt mềm mại hơn rất nhiều. Mềm tới mức muốn tan thành nước, gợn sóng lăn tăn. Anh phải lặng lẽ di dời ánh mắt mới tránh bị tan chảy.
"Anh nghe cho kỹ đây." Tề Tĩnh nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Nếu như em thực hiện được lời đã nói, tổng điểm cao hơn Đồng Tước Đài, thắng anh ta một ván... Em muốn anh nói cho em biết về điều em chưa biết, điều liên quan tới anh."
Thẩm Nhạn ngẩn người.
Tề Tĩnh tiếp tục, giọng điệu nâng cao hơn.
"Nếu như đó chính là điều anh luôn muốn nói nhưng không tìm được cơ hội thì càng tốt."
Nói xong những lời này, anh mới có dũng khí nhìn thẳng vào đối phương lần nữa.
Không biết có phải ảo giác của anh hay không, nhưng trong một khoảnh khắc, Thẩm Nhạn đã thay đổi sắc mặt. Anh không dám chắc, nhưng anh khẳng định hắn đã dao động. Bởi vì khi ngẩng đầu lên, anh mới biết hóa ra Thẩm Nhạn luôn cúi đầu nhìn đất, thời gian cúi đầu còn dài gấp đôi anh.
Trong giây phút này, anh vẫn kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng, Thẩm Nhạn mím môi thật chặt, mất một lúc mới chính thức lên tiếng: "Cho dù... đó toàn là những điều em không muốn nghe, cũng được sao?"
"Anh nói gì em cũng muốn nghe. Chẳng phải em đã từng nói rồi sao?" Tề Tĩnh hiểu hắn đã không còn cố chấp, đáy lòng âm thầm mừng rỡ, vội vã tiến thêm một bước, tránh vuột mất cơ hội hiếm có. "Em đảm bảo, bất kể anh nói cái gì, em cũng sẽ chấp nhận. Bất kể anh nói gì cũng không thay đổi được quan hệ giữa chúng ta."
Đôi môi Thẩm Nhạn lại mím lại.
Lúc này, trong lòng Tề Tĩnh cũng nặng trịch như quả hồng trĩu xuống trên đầu cành, áp lực quá lớn, nhúc nhích một chút cũng thấy khổ sở, đau đớn.
"Nếu có động lực, khi thi đấu em sẽ được cổ vũ nhiều hơn." Anh không quên dẫn dắt từng bước.
Thẩm Nhạn nửa muốn nói nửa không.
"Chất giọng của em không phù hợp với nhân vật này, có thể sẽ phối tệ nhất... Chẳng lẽ anh không thể cổ vũ em một chút sao? Anh đổi sang cách làm nũng.
Thẩm Nhạn nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tề Tĩnh bắt được sự thay đổi này, lập tức rời khỏi thân cây hồng, trở lại bên cạnh hắn, nắm tay hắn, dùng giọng nói thì thào khiến người ta không thể nào cự tuyệt mà hỏi: "Có được không?"
Có được không?
Giọng nói dễ nghe như vậy, lời khẩn cầu chân thành như vậy, làm sao có thể từ chối được.
"Được rồi..." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng thở dài, tiếng thở nhỏ tới mức không nghe rõ. Ánh mắt hắn trở nên nhu hòa hơn, ấm áp hơn, "Chờ tới lúc cuộc thi của em có kết quả rồi tính."
Tề Tĩnh chưa bao giờ mong chờ cuộc thi của mình tới nhanh đến vậy.
Trước đây, đối với anh, cuộc thi này có cũng được, không có cũng không sao, càng chẳng phải bàn đến vấn đề điểm số. Nhưng lần này, anh xốc lại tinh thần, thề phải chiến thắng Đồng Tước Đài.
Thắng hay không chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng nhất là... cơ hội để hai người có thể thẳng thắn, thành khẩn giãi bày với nhau.
Tề Tĩnh nghĩ vậy đấy.
Nhưng những fan hâm mộ của Đồng Tước Đài không nghĩ vậy, bao gồm cả những chuyện chẳng biết có liên quan tới anh hay không, nhưng chắc chắn liên quan tới Bươm Bướm Ngộc.
Đại thần lui giới nhiều năm "Khoái Mã Khinh Cầu" lại đăng weibo mới khiến diễn đàn xôn xao náo động suốt cả tiếng đồng hồ, gây ra bao sóng to gió lớn. Chỉ trong vòng mấy tiếng, các fan hâm mộ đã mới mấy chục bài post để thảo luận.
Trọng điểm thảo luận chính là ý nghĩ của hai chữ "đồ ngốc" trên weibo của nam thần.
Bởi vì ID của anh ta trùng hợp cũng xuất hiện trong post thảo luận về "Tru thiên lệnh", khiến cho cộng đồng cư dân của giới võng phối phát huy ảo tưởng, đoán rằng có phải đại thần đang ám chỉ chuyện lần này hay không. Anh ta đã biến mất rất nhiều năm, đúng lúc này lại xuất hiện, không khỏi khiến người ta liên tưởng tới sự kiện "bạn cùng phòng của Ba ba mèo".
Rốt cuộc "đồ ngốc" là chỉ cái gì, có rất nhiều luồng suy nghĩ.
Cách nghĩ thứ nhất: cái này có ý là "các cô thật ngu ngốc, làm sao có thể là tôi được".
Một nhóm người khác phản bác: Thật ra cái này có ý là "các cô thật ngu ngốc, sao có thể là Chẳng hỏi ngày về được, là tôi đó".
Các phe cãi nhau thật hỗn loạn.
Bất kể là ủng hộ hay phản đối, chí ít thì mục đích lấy đại thần làm bia đỡ đạn đã đạt được rồi.
Tề Tĩnh tiếp tục phát huy nhuần nhuyễn phong cách "đại thần giả chết", chậm chạp không bày tỏ thái độ về việc này, hơn nữa độ nổi tiếng của Khoái Mã Khinh Cầu dễ dàng thu hút mọi sự chú ý, vậy nên chủ đề dần lệch hướng, mọi người nhiệt tình thảo luận liệu có phải đại thần trong truyền thuyết sắp trở về hay không.
Đa phần các fan hâm mộ Đồng Tước Đài đều là anti fan của anh cũng tham gia thảo luận. Phản ứng của họ khiến Tề Tĩnh yên tâm hơn rằng nghi án "bạn cùng phòng" đã chìm xuống.
Lầu 2542:
╮(╯▽╰)╭ Tôi đã nói rồi, sao có thể là Chẳng hỏi ngày về được? Đồng Tước Tước nhà tôi và Bún Bún còn đang mắt đưa mày lại, ngứa mắt anh ta lâu rồi.
Quả nhiên một số người đoán đúng, hóa ra thật sự là một vị đại thần ở ẩn từ lâu.
Nếu là đại thần thì tôi có thể hiểu được, bạn của đại thần có đại thần ở bên cạnh dạy bảo, đương nhiên phối âm sẽ giỏi rồi. Nhưng mà đêm nay chắc chắn Đồng Tước Đài nhà tôi sẽ đứng nhất cuộc thi "Thuận Dương Hầu"!! Cho dù Ba ba mèo được nhiều người yêu thích đến mấy cũng sẽ thua Đồng Tước Tước mà thôi... Được rồi, thật ra tôi cũng thích diễn xuất của anh ta, nhưng thần tượng là sinh mạng, vĩnh viễn yêu Đồng Tước Tước nhất!! (╭ ̄3 ̄)╭
Lầu2548:
Vẫy móng từ xa với lầu 2542! Đọc tới đây thấy có rất nhiều fan Tước, he he he... Mặc dù tôi khá thích Ba ba mèo, nhưng lầu 2542 nói đúng, đấu với người khác có thể ủng hộ, nhưng muốn đấu với thần tượng thì... ngại quá, thần tượng mới là nhất, sorry nha.
Về phần Chẳng hỏi ngày về... Thật ra tôi không có cảm giác đặc biệt gì với anh ta... Tôi thích nghe chất giọng đế vương nhất, chất giọng của Chẳng hỏi ngày về trong "Cạm bẫy" quá dịu dàng, tôi không thích kiểu này. Về cách cư xử của anh ta thì tôi không thích cũng không ghét, nhưng chắc chắn một điều, không ủng hộ người nào muốn đấu với thần tượng. Đây là nguyên tắc! Nguyên tắc!
Lầu 2550:
╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭ Cái gì?? Cái loại âm thụ như Chẳng hỏi ngày về mà cũng muốn cạnh tranh vai "Xương đế" với Đồng Tước Tước nhà chúng ta sao?? Dẫu gì người ta cũng là hoàng đế, anh ta đừng có phối thành hoàng hậu là được rồi (phụt).
Vậy mới nói, quan trọng nhất là phải tự biết lượng sức mình, bất kể có tài năng gì cũng không so được với thiên phú. Thấy phía trên có rất nhiều người thảo luận về chuyện bạn cùng phòng của Ba ba mèo, tôi không nghe những cuộc thi không có Đồng Tước Tước nên không hiểu lầm, hình như mọi người đang nói rằng Chẳng hỏi ngày về giả mạo một vị đại thần đã lui giới à? Tự nhận vơ mình là bạn cùng phòng của Ba ba mèo, sau đó bị đại thần vạch mặt trên weibo à?
Ha ha ha, quả nhiên bút sa gà chết... Thật muốn mau chóng được nghe cuộc thi đêm nay, muốn xem cái tên thụ kia xấu mặt trước công chúng thế nào!!
Lầu 2552:
Tuy giọng nói của Chẳng hỏi ngày về và Khoái Mã Khinh Cầu quả thật hơi giống nhau, nhưng xét về phẩm chất thì đại thần vẫn là đại thần, người mang danh hiệu đại thần đều đảm bảo uy tín!! (đúng vậy, tôi đang gián tiếp khen Đồng Tước sama và Bún sama nhà tôi = ̄w ̄=)
Mau xem đại thần nhà người ta vạch mặt cũng rất lịch sự, chỉ nhẹ nhàng mắt "đồ ngốc", không hề nặng lời. Nếu đổi lại là anh ta, chắc chắn đã văng tục, hắt nước bẩn vào người ta rồi... Phụt phụt phụt...
Chuyện này sao có thể coi là nhận vơ được, phải coi là ví dụ điển hình của tự bôi đen mình.
Đồng Tước sama cố lên!! Phải thắng cái tên thụ tự đâm đầu vào chỗ chết này ~(~o ̄▽ ̄)~o
...
...
Ha ha, quả nhiên yêu mình sâu đậm luôn.
Tề Tĩnh cảm thán. Anh cực kì nghiêm túc băn khoăn không biết có nên đòi tiền bồi thường tổn thương danh dự từ Khoái Mã Khinh Cầu hay không đây.
Anh tò mò nếu những người này biết mối quan hệ giữa anh, Thẩm Nhạn, Khoái Mã Khinh Cầu và Bún qua cầu thì sẽ có cảm tưởng thế nào. Đương nhiên, trong khi cuộc thi đang diễn ra, việc này tuyệt đối không thể để lộ. Hơn nữa, trận đấu đầu tiên của anh đang gần ngay trước mắt, tránh xa sóng gió càng xa càng tốt.
Mặt khác, khi mở QQ ra, anh mới phát hiện Bươm Bướm Ngọc gửi cho anh hơn mười tin nhắn.
Thấy cô không nhắn tin liên tục, Tề Tĩnh nhìn thật kỹ lại, có thể nhìn được quá trình cả ngày tính toán âm mưu của cô nàng, rất có giá trị.
(Sáng nay)
Bươm Bướm Ngọc: Tôi thấy lời đồn trên diễn đàn... Ngày về, anh là bạn cùng phòng của "Ba ba mèo" sao?? Mau login nhanh lên!! Tôi muốn biết đáp án!!
Bươm Bướm Ngọc: Không thể tin được... Ngày về, anh thật giỏi giả vờ. Khi tôi nhắc đến người này với anh, anh hoàn toàn giả như không biết anh ta. Nào ngờ anh chính là bạn cùng phòng của anh ta? Anh là gay, chẳng lẽ bạn cùng phòng của anh là bạn tình?? Không thể nào, rõ ràng anh ta là trai thẳng mà... Có phải là anh cố tình quyến rũ anh ta không? Nhất định là vậy rồi??
Bươm Bướm Ngọc: Anh mau lên đây, mau giải thích cho tôi!!
Bươm Bướm Ngọc: Tôi vốn định mời anh ta hợp tác... Nếu như anh ta là gay thì tôi không thể ghép thành đôi với anh ta được, sẽ rất lúng túng!!
(Trưa nay)
Bươm Bướm Ngọc: Hình như tôi hiểu lầm anh rồi, hóa ra không phải anh?
Bươm Bướm Ngọc: Ngày về, trên diễn đàn có người nói không phải anh mà là Khoái Mã Khinh Cầu đã lui giới. Tôi quen Khoái Mã Khinh Cầu, giọng nói của anh ta quả thật rất giống anh, nhưng mà anh ta rất nam tính, không thể phong trần như vậy...
Bươm Bướm Ngọc: Bất kể thế nào, chuyện này do tôi hiểu lầm anh, anh đừng giận. Sau này chúng ta tiếp tục hợp tác.
Bươm Bướm Ngọc: Bao giờ online thì báo tôi, tôi cần biết sự thật. Rốt cuộc là anh hay là Khoái Mã Khinh Cầu.
(Chiều nay)
Bươm Bướm Ngọc: Khoái Mã Khinh Cầu đăng weibo kìa. Thật sự là anh ta ư??
Bươm Bướm Ngọc: Tôi hiểu lầm anh thật rồi. Ái chà, ngại quá, để anh nằm cũng trúng đạn. Quên đi nha.
Bươm Bướm Ngọc: Ha ha, Khoái Mã Khinh Cầu tuyệt đối là trai thẳng, vậy chắc chắn "Ba ba mèo" cũng là trai thẳng. Hai trai thẳng ở cùng nhau chắc để cho tiện thôi... Tôi nghĩ nhiều quá. Còn tưởng anh ta có quan hệ không lành mạnh với anh.
Bươm Bướm Ngọc: Khoái Mã Khinh Cầu có giọng nói rất giống anh, trước đây tôi cũng rất thích anh ta... Nhưng mà năm đó anh ta có scandal bê bối với fan nữ, ha ha... Anh ta tranh thủ lúc fan còn đang nhiều, danh tiếng chưa sụp đổ hoàn toàn mà vội vã lui giới, quả thật rất khôn ngoan. Người như vậy chắc chắn là trai thẳng, không thể nào là gay được. Tôi yên tâm rồi.
...
...
"Bê bối với fan nữ?"
Tề Tĩnh nhìn hồi lâu, lặp lại câu này, hai mắt trợn to.
Bị cô gái năm ấy "theo đuổi" mình nói xấu như vậy, bất kể thật hay giả, Tề Tĩnh đều cảm thấy mình nên châm nến mặc niệm ba phút cho Khoái Mã Khinh Cầu.
Cách cuộc thi chính thức còn một ít thời gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.