Tề Tĩnh cố gắng nhớ lại một bộ phim mình đã từng xem.
Trong phim, khi diễn viên đóng thế cùng người thật đồng thời xuất hiện, kết cục sẽ như thế nào?
Bất kể kết cục thế nào, trong lòng khán giả, diễn viên chính chỉ có một người. Dù cho diễn viên đóng thế vĩnh viễn chỉ là đóng thế, người thật cũng không thể thay thế được, khán giả mới là người có quyền lựa chọn sẽ yêu thích ai.
Hôm nay, người đóng thế vẫn luôn đứng phía sau màn kia đã vì anh mà bước ra khỏi bóng tối, đứng lên sân khấu.
Còn anh phải vươn tay giúp đối phương che chắn ánh đèn chói sáng quá mức trên sân.
Tề Tĩnh nhìn Thẩm Nhạn một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, khóe mắt đong đầy sung sướng, lại lắc đầu nói: "Không, không. Em không cần. Vốn tham gia vì mục đích cá nhân đã là vi phạm tinh thần thi đấu, ngay cả em còn thấy em rất ấu trĩ, không thể vì thế mà kéo anh theo được."
Đây là cuộc thi chính thức đầu tiên trong cuộc đời phối âm của Thâm Nhạn mà.
Tề Tĩnh mong hắn có thể tự do lựa chọn vai mình thích, không bị bất cứ nhân tố bên ngoài nào quấy rầu, kể cả anh — Đó mới là chỗ thú vị của phối âm.
"Anh lo nghĩ cho em, em rất vui. Cảm ơn." Tề Tĩnh cười.
Thẩm Nhạn từng nói, chỉ khi không cần mặt đối mặt, hắn mới có thể nói chuyện thoải mái. Mà bây giờ, hắn đang thay đổi từng chút một, nói ra những lời thật lòng không hề ngại ngùng.
"Anh hiểu rồi." Thẩm Nhạn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584679/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.