Giấc mộng dài như con đường xám xịt dưới chân. Căn nhà bắt đầu nứt toác, sụp lở thành từng mảnh nhỏ văng đầy đường, mỗi mảng tờng đều chứa đựng từng dòng hồi ức ngắt quãng.
Bước tiếp, tựa như thời gian mau chóng trôi qua, tháng năm đã mất.
Người phụ nữ kia ngày càng tiều tụy, hắn cũng cao lớn hơn, đã đến tuổi đi học tiểu học.
Chuyển tới nhà mới, một thành phố và khu nhà hoàn toàn xa lạ, không còn là căn phòng trọ cũ kỹ ở trấn nhỏ lúc xưa, mà là một căn nhà bé như hộp diêm trên lầu cao. Tuy rằng cũng chỉ là nhà thuê, nhưng cửa được làm bằng inox sáng loáng, mới tinh, nhìn vui mắt hơn cánh cửa sắt gỉ sét nhiều.
Từ khi hắn đến tuổi đi học, người phụ nữ kia cuối cùng cũng đồng ý để hắn đến trường. Đó cũng là lần đầu tiên hắn được dắt ra ngoài vào ban ngày.
Câu nói đầu môi kia cũng ít được nhắc tới hơn.
Bởi vì hắn đã học được cách im lặng, không cần phải nhắc nhở nhiều lần.
Trường học là một nơi rất ồn ào, trước cửa trường, từng dòng xe cộ vãng lai, đám bạn học đồng lứa chạy ùa ra như ong vỡ tổ, thầy cô giáo cố gắng duy trì trật tự, thanh âm náo nhiệt vang lên từ bốn phương tám hướng như nước thủy triều dâng vùi lấp hắn. Hắn giống như một người bước ra từ kịch câm, lỗ tai còn vang vọng, bỗng dưng cảm thấy hít thở không thông.
Hết thảy đều xa lạ, xa lạ tới mức khiến hắn e ngại, mồ hôi lạnh toát ra không ngừng từ lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584677/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.