Cởi cúc áo thứ nhất ra.
Ngón cái nhẹ nhàng đẩy cúc áo vào khe vải hẹp, khéo léo đưa đẩy để nó tuột ra. Cổ áo sơ mi mở rộng theo, gần như lộ ra hai bên xương quai xanh.
Hầu kết dường như cũng vì động tác nơi ngón tay mà bị nhẹ nhàng cọ qua một chút.
Cổ áo buông lỏng, Tề Tĩnh lại cảm thấy có chút khẩn trương, nhất thời ngừng thở, không biết nên nhìn vào chỗ nào. Sau đó, cái cúc áo thứ hai cũng bị đôi tay kia nhẹ nhàng cởi ra.
"Em có sao không?" Thẩm Nhạn thấp giọng hỏi.
Ngón tay của hắn dừng ở cúc áo thư ba, ánh đèn tường mờ nhạt như phủ một lớp ánh sáng vàng kim mỏng manh lên đó.
Lưng Tề Tĩnh dựa lên bức tường trong phòng tắm, chợt nhận ra không còn đường lui nữa rồi. Anh hơi nâng gương mặt vẫn luôn cúi thấp lên, đón nhận ánh nhìn của đối phương. Có lẽ do ánh sáng, cặp mắt kia dường như còn sâu hun hút hơn ban ngày, như mặt biển màu đen huyền dịu dàng bao trùm lấy anh, ấm áp tới mức khiến người ta không tài nào dứt ra.
"Không... sao." Tề Tĩnh cũng dùng thanh âm trầm thấp trả lời, hoảng hốt cười cười.
Vị trí của cái cúc áo thứ ba gần ngực nhất, tay Thẩm Nhạn dừng ở đây, chỉ cách một lớp vai mỏng manh, hoàn toàn có thể đụng chạm được lồng ngực bên trong.
"Nếu như nước quá lạnh hoặc không tìm thấy cái gì, cứ gọi anh. Anh chờ em ở bên ngoài."
Thẩm Nhạn rũ mắt, chuyên tâm nhìn tay mình đang đẩy cúc áo, khiến nó tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584673/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.