Ở trước mặt anh từng có hai tấm ghép hình khác nhau.
Mỗi tấm đều không hoàn chỉnh, mỗi tấm đều cần được ghép lại đầy đủ. Trong quá trình ghép tranh, có những mảnh ghép khiến anh cảm thấy quen thuộc, nhưng anh không để tâm.
Cho tới bây giờ.
Cho tới bây giờ, anh mới phát hiện ra — Thật ra chúng là hai phần khác nhau của cùng một bức hình.
Bức hình trước mắt thoáng cái trở nên hoàn chỉnh, rõ ràng tới đáng sợ. Người đàn ông trong hình kia tới gần, bước đến bên người anh, tiến vào thế giới của anh.
Tuy rằng trong thế giới này, cơn mưa còn đang vội vã trút xuống, lạnh lẽo thấu xương.
Mà bọn họ, đi dưới hai tán ô riêng biệt. Ngay cả ô cũng không đi chung.
Con đường mất chừng mười phút tưởng như dài dằng dặc, bởi vì hai người đều không cất tiếng.
Sự lặng im này kết hợp với con đường nhựa ướt nhẹp trước mắt kéo dài tới vô tận, phố lớn ngõ nhỏ ngoằn ngoèo khúc khuỷu, dường như đi mãi vẫn chưa tới điểm dừng.
Cuối tuần mưa tầm tã, ngoại trừ quầy hàng bán đồ ăn sáng, còn rất nhiều cửa hàng khác cũng đóng cửa, con ngõ nhỏ ngày thường náo nhiệt ồn ào giờ vắng ngắt, thỉnh thoảng có tiếng nước phát ra khi một, hai chiếc xe hơi vụt qua vũng nước. Chỉ còn lại thanh âm của mưa liên tiếp đều đặn gõ nhịp trên hai tán ô.
Tề Tĩnh đi phía trước, bởi vì anh phải dẫn đường.
Thẩm Nhạn đi đằng sau anh, cả quãng đường yên lặng theo cùng anh.
Tề Tĩnh thường bất giác thả chậm bước chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584667/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.