Trước tiên là một tiếng vang thật lớn.
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên gần trong gang tấc. Tề Tĩnh chỉ nhớ ngay khi ấy anh vô thức giơ tay lên, che chắn hướng thanh âm phát ra.
Sau đó, cánh tay cảm thấy đau đớn vô cùng—-
Sau đó thì sao?
Ký ức đứt quãng tại giây phút ấy, bóng đen thăm thảm bao phủ lấy anh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Cái đầu tiên mất đi là thính giác, cái đầu tiên khôi phục cũng là thính giác.
Trong bóng tối hỗn độn vang lên bên tai âm thanh loảng xoảng của thủy tinh vỡ vụn, thanh thúy mà lạnh lẽo. Mí mắt anh cố gắng hé ra, không phân biệt được đâu trên đâu dưới, trời đất dường như đảo lộn điên cuồng, ánh sáng trắng toát lóe lên, xuyên qua khe hở của tấm kim loại chiếu thẳng vào não.
"Ưm..."
Tề Tĩnh đầu váng mắt hoa, mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng trên chóp mũi.
Cái thật sự thức tỉnh anh chính là thanh âm phát ra từ yết hầu cố gắng gấp gáp cướp lấy không khí.
Cách đó không xa còn nghe thấy tiếng xe cần cẩu di chuyển ầm ầm, âm thanh bén nhọn chói tai của xe cấp cứu, tiếng cáng kim loại va đập vào nhau, còn có tiếng người kêu gọi ầm ĩ quanh quẩn bên tai.
"Còn một người ở trong đó!"
"Chiếc xe tai nạn bị biến dạng nghiêm trọng, nạn nhân có thể bị sốc, không có phản ứng, khi cạy xe ra cần phải hết sức cẩn thận."
Xe tai nạn?
Đúng rồi... Mình đang trên đường đi công tác về.
Còn hơn nửa tiếng đi đường nữa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584657/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.