Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Tề Tĩnh cảm thấy đầu hơi đau. Nhìn sang đồng hồ báo thức, anh mới ngủ được hơn bốn tiếng.
Rõ ràng anh rất muốn ngủ thẳng tới giờ đi làm, nhưng trằn trọc mãi, không thể nào ngủ tiếp được, đành phải dậy uống nước.
Trán có chút nóng.
Hôm qua anh nằm trên ghế sa lon mấy tiếng, áo khoác đắp trên người chẳng biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, chắc là vì thế nên anh bị cảm lạnh rồi.
Tề Tĩnh vô cùng ghét uống thuốc. Anh bị dị ứng nghiêm trọng với thuốc tây, hiệu quả của thuốc thông thường sẽ khiến anh cảm thấy mệt mỏi, vô lực cả ngày, không ngừng ngủ gà ngủ gật. Nếu không phải mắc bệnh gì quá nặng, anh sẽ không uống thuốc. Mấy căn bệnh như sốt nhẹ thế này, thông thường anh sẽ nhẫn nhịn cho qua.
Lúc này, cả khu phố còn đắm chìm trong sự tĩnh lặng của rạng sáng tinh mơ, ánh sáng rất nhạt xuyên thấu qua khung cửa thủy tinh, vạch từng đường trắng lên sàn, không thể nào hâm nóng không khí trong nhà. Người bị sốt vô cùng mẫn cảm với thời tiết lạnh giá, anh vừa xuống phòng khách dạo một vòng tìm cốc uống nước, uống xong đã thấy toàn thân lạnh lẽo, tay chân run lẩy bẩy, lập tức chui lại vào chăn.
"Buổi sáng đi thu thập tư liệu, buổi chiều tới phỏng vấn ở cục giao thông phía Tây thành phố, buổi tối làm số đặc biệt cho Trung Thu..."
Anh thì thào đọc lại lịch trình ngày hôm nay.
Vốn thời gian yên tĩnh như thế này là lúc thích hợp nhất để ghi âm, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584654/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.