"Hì."
Tề Tĩnh vừa nhìn thấy cái đèn xám xịt trước ID lóe lóe trong nháy mắt mới nhận ra mình vừa cười thành tiếng.
Thế nhưng anh thật sự không tự chủ được cơn run rẩy thì phải làm sao?
"Ngày về cự cự, anh vừa cười đúng không?" Đạo diễn không hổ là đạo diễn, độ nhạy của thính giác sắp vượt qua con dơi.
"Anh ấy tuyệt đối đã cười!" Biên kịch cũng mau chóng gia nhập vào hàng ngũ lên án.
"Tôi chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc tổ kịch có khẩu vị nặng cỡ nào mà ngay cả đời ông nội cũng không buông tha. Đây là nợ cháu ông đền sao? Được rồi, miễn cưỡng cũng coi như thiên kinh địa nghĩa(1)." Tề Tĩnh nhịn cười tới mức đau dạ dày, vất vả lắm mới chậm rãi thở một hơi.
"Ha ha ha ha!"
"Ngày về cự cự, cho một like!"
Lúc này nhóm hai người biên đạo cũng không chịu nổi nữa, từ microphone truyền tới tiếng cười nghiêng cười ngả.
Chuẩn bị Yên Chi Hoa nín khóc mỉm cười, vốn thanh âm còn có chút sa sút nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, sẵng giọng nói: "Các cô đừng như vậy nữa được không? Chí ít chú Nhạn không phải là thụ âm, cũng không đến mức rất buồn cười."
"Vậy anh ta là âm gì?" Tề Tĩnh nhíu mày. Ngón cái tay phải còn đặt bên môi, cố gắng ngăn chặn khóe miệng cứ nhếch lên.
Yên Hoa Chi dừng lại một giây, dường như đang lục lọi trong vốn từ vựng của mình một từ phù hợp để hình dung.
"Chính là... loại thường nghe thấy trong ti vi —- Giọng ông già tiên phong đạo cốt(1)."
Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584644/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.