Lúc này, tôi phát hiện ra nín thở cũng là một nghệ thuật. Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, tôi giật mình nhìn xuống điện thoại trên tay mình rồi thở phào một tiếng, cũng may không phải điện thoại của tôi. Ngay lúc đó, giọng một người đàn ông vang lên:
- Này cô có phải người nhà bệnh nhân phòng yêu cầu số 1 không?
Sau đó tôi nghe tiếng mẹ tôi nói:
- Dạ đúng rồi bác sĩ.
- Đi theo tôi để lấy đơn thuốc nhé.
- Dạ. Mà bác sĩ…
- Sao thế?
- Vừa điện thoại bác sĩ đổ chuông à?
- Đúng rồi. Có việc gì không?
- À không có gì. Cảm ơn bác sĩ.
Sau khi mẹ tôi với vị bác sĩ kia đi khỏi thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà bước đi. Tâm trạng lúc này của tôi rất khó diễn tả, không biết mình nên khóc hay nên cười, chỉ biết đầu óc tôi đã trống rỗng vô hồn.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới có thể trấn tĩnh hơn, dần khai thông được đầu óc mà bước vào phòng cái Hoa. Vừa nhìn thấy tôi, cái Hoa đã hỏi:
- Ê mày đi lấy đơn thuốc mà sao bác sĩ vừa sang gọi lần nữa đó. Rồi đơn thuốc đâu?
- Thôi chết rồi, tao quên mất.
- Con lạy mẹ. Thế mày vừa đi đâu về?
- Tao…
Tôi định để cho cái Hoa nghe về những chuyện mình vừa nghe thấy, nhưng rồi lại thôi vì cũng chưa phải lúc. Tôi thở dài nói:
- Tao đau bụng nên đi vệ sinh.
- Ờ. Thế đi lấy đơn thuốc giúp tao rồi về với cu Chin đi.
- Ok, tao biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053431/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.