Nghe bà nói xong, tôi ngước mắt nhìn về phía bà, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lên tiếng:
- Bà ạ. Chuyện tình yêu là chuyện không thể nói nhường là nhường được. Cảm giác yêu và được yêu chính là cảm giác hạnh phúc nhất. Cảm giác yêu từ một phía chính là cảm giác đau đớn nhất trên thế gian. Bà biết rất rõ Quân không hề có tình cảm với Thư, chẳng lẽ bà muốn cháu bà sống bên một người không hề yêu mình. Như vậy không còn gọi là một cuộc hôn nhân nữa, mà sẽ là nấm mồ ấy bà ạ.
Tôi dứt lời, bà im lặng không nói gì, hình như bà đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, rất lâu sau bà mới đưa mắt nhìn tôi, bà cười nhẹ:
- Đúng là bà già này suy nghĩ không hề thấu đáo rồi. Bà rất thích dáng vẻ của cháu lúc chúng ta gặp mặt lần đầu tiên. Lúc đó, cháu nói chuyện với bà cũng rất thoải mái và tự nhiên. Dù sau này mọi thứ có ra sao thì bà vẫn luôn yêu quý cháu.
- Dạ, cháu cảm ơn bà ạ.
- Chúc cháu sinh Nhật vui vẻ!
Tôi mỉm cười cảm ơn bà lần nữa, hai bà cháu nói chuyện rất lâu thì mới trở về nhà. Lúc tôi bước về tới cửa, tinh thần cảm giác thoải mái vô cùng. Có lẽ một phần vì hôm nay là sinh Nhật mình, một phần là được nói những lời tâm sự từ đáy lòng mình cho bà hiểu nên cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Về đến nhà, tôi cho cu Chin ăn xong thì lấy điện thoại ra gọi cho cái Hoa. Con nhỏ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053429/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.