“ Phá thai” nghe hai từ đó thôi mà tôi run lên bần bật vì sợ hãi. Tôi giãy dụa, liên tục lắc đầu nhìn bác sỹ. Tại sao lại bắt tôi phá thai? Đó là đứa con của tôi và anh, cho dù có thế nào tôi cũng chiến đấu tới cùng để bảo vệ đứa bé này. Tôi gào khóc:
- Sao lại bắt tôi phá thai, con của tôi, tôi cấm các người động vào, tôi sẽ kiện các người.
- Mẹ cô đã ký vào giấy đồng ý phá thai.
- Không…không…tôi không đồng ý.
Nói xong tôi nhanh như chớp phi xuống giường nhưng do cơ thể vẫn còn yếu ớt nên tôi đã ngã khuỵu xuống. Có cô y tá tới đỡ tôi dậy nhưng tôi đã đẩy cô ấy ra, nước mắt ngắn nước mắt dài nói:
- Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy các người đừng giết con tôi. Các người cũng là bác sĩ, mà bác sĩ là để cứu người chứ sao lại đi giết một sinh mạng chưa thành hình? Ác vậy làm bác sĩ để làm gì.
Bác sĩ và cô y tá nhìn nhau rồi lên tiếng:
- Cô cứ bình tĩnh đã, muốn yên ổn thì nhỏ cái mồm lại giùm.
Tôi ngơ ngác nhìn hai người, hỏi lại:
- Là sao ạ? Có phải hai cô cứu con tôi đúng không?
- Ngoài kia có rất nhiều người mặc áo đen, bao gồm cả mẹ cô. Nếu cô muốn thoát thì đi cửa sau, có người chờ cô ở đó.
- Tôi…cảm…
Tôi chưa nói dứt câu thì chị y tá ra lệnh im miệng lại. Sau đó chị y tá đưa tôi chuồn theo lối cửa sau của phòng khám. Ra tới bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053421/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.