Anh Khải tiếp tục nói: "Thứ nhất, nếu như ở vụ án đầu tiên hắn ta có mặt ở hiện trường, thì tại sao hắn ta trốn ra khỏi nhà ga lại không có ai nhìn thấy, nhận ra. Không có một nhân chứng nào nhìn thấy một người đàn ông có hình dáng tương tự bước ra khỏi đó.." "Thứ hai, cứ cho như hắn ta may mắn tẩu thoát được thì tại sao ở vụ án thứ hai hắn ta lại sơ suất như vậy? Và làm cách nào hắn đột nhập được vào trong tòa nhà? Tại sao hắn lại không giấu hành tung của mình đi mà lại nghênh ngang như thế..." "Thêm vào đó là, hắn vẫn khẳng định mình chỉ là người nhận được lời nhắn đi lên tầng 3 để nhận tiền..."
"Cậu không biết điều kị nhất của cảnh sát là tin lời tội phạm sao? Chúng ta chỉ có thể tin vào bằng chứng!" Người đội trưởng đinh ninh. "Thôi giải tán! Theo tôi nghĩ, hắn ta cũng chẳng kín kẽ như chúng ta tưởng đâu. Chẳng qua là may mắn thôi! Cứ đợi kết quả thẩm tra rồi tính tiếp."
Khải im lặng và vô cùng bực mình. Anh ghét phải làm việc dưới trướng của một vị đội trưởng thiếu năng lực như vậy. Anh biết thừa ông ta phải chịu áp lực dư luận quá lớn nên chỉ muốn đưa ra một con tốt thí để che chắn, xoa dịu dư luận. Ông ta có khi còn chẳng bận tâm tới hung thủ thật sự đang lởn vởn ở đâu. Có lẽ sau vụ này, ông ta sẽ tích cực tăng cường an ninh để ngăn chặn vụ việc tiếp theo xảy ra... Khải đập mạnh tập tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-huyet/94423/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.