Lôi Kình Vũ ngồi kế bên giường bệnh của Nhược Hy, thất thần nhìn cào gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của cô. Trên gương mặt này, anh chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười thật sự, mà chỉ nhìn thấy sự u buồn và bi thương. Cho dù ở cạnh anh hay là là Lôi Chí Hào, cô đều sợ sệt, thu mình vào vỏ bọc của chính bản thân, không cho ai nhìn thấy là cô đang run, đang sợ hãi đến nhường nào.
Trước đây anh không hiểu nên anh cho rằng cô đang giả vờ đáng thương, giả vờ dịu dàng để lấy lòng người khác. Nhưng giờ anh đã hiểu ra rồi, cô vốn dĩ không cần giả vờ, bản thân cô vốn đã rất đáng thương và yếu đuối. Thứ cô giả vờ chính là giả vờ mạnh mẽ, giả vờ lạc quan và không để tâm đến những lời cay nghiệt. Cô muốn hoá thân thành một người mù, người điếc, cố gắng không tranh giành, không chống đối để mong nhận lại một chút yên bình.
Nhưng càng hiểu chuyện thì càng chịu thiệt thòi.
Vậy trong bao nhiêu năm nay cô đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ? Bị người ta vùi dập thế nào?
Lôi Kình Vũ anh không những không biết, không hiểu mà còn chà đạp vào vết thương đang rỉ máu của cô, nhấn chìm cô vào hố đen tuyệt vọng.
Điều mà anh từng làm, anh chưa bao giờ hối hận, cũng chưa bao giờ quay đầu nhìn lại một lần. Bởi vì trên thế gian này không có người nào khiến anh thật sự lưu tâm, mở lòng thương xót cả.
Có thể vì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-hoi-am-cho-em-nhe-nhang-chiem-lay/2869764/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.