Một tuần sau.
Hôm nay bầu trời trong xanh không chút gợn mây, chỉ có vài cơn gió thoảng vờn quanh như đang chơi đùa. Ánh nắng ấm áp đậu trên vai, cảm giác thật là thảnh thơi.
Nhưng lòng của Nhược Hy thì đang dậy sóng, hôm nay chính là ngày giỗ của ba cô, cô phải trở về nhà. Gọi là nhà chỉ để vui tai thôi, chứ thật ra nơi đó từ lâu đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Cô không để tài xế riêng đưa đi mà đi xe buýt trở về, cũng đã lâu rồi cô không đi xe buýt, không phải chen lấn, thật là có cảm giác hoài niệm.
Nhà của cô nằm trong một con hẻm nhỏ, cô chậm rãi đi từng bước đến căn nhà cũ kĩ đó, nơi mà cô đã lớn lên, cũng là nơi mà cô cảm thấy có nhiều kĩ niệm không vui nhất.
Khi cô trở về, dì cô đã giúp cô chuẩn bị xong mọi việc, cô chỉ cần vào đốt một nén nhang là được.
Cô nhìn ngó xung quanh, cảnh vật không có gì thay đổi, chỉ là người đều không còn.
"Cao Vĩnh An, em của con đâu rồi? Nó đi học sao?" Cô hỏi.
"Trời! Dì thấy nó chắc lại tụ tập ở đâu rồi. Cái thằng nhóc đó chả được tích sự gì cả. Cô giáo chủ nhiệm cứ gọi đến phê bình liên tục, nhức hết cả đầu." Dì của cô than thở, dù sao cũng không phải con ruột, nếu không phải bất đắt dĩ thì dì ấy cũng sẽ không chứa chấp em của cô. Chủ yếu vẫn là phải có tiền.
"Dì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-hoi-am-cho-em-nhe-nhang-chiem-lay/2869759/chuong-46.html