Một ngày mới lại đến, mặt trời lại bắt đầu ló dạng, từng tia nắng ấm áp đi xuyên qua khe cửa kính, chiếu sáng vào trong căn phòng tối tăm.
Nhược Hy choàng mở mắt, tuy đã hết sốt nhưng cơ thể cảm lại thấy vô cùng mệt mỏi, chân tay rụng rời như không thể cất lên được.
Cô nhìn lên trần nhà màu trắng, mơ màng nhớ ra gì đó.
Đêm qua cô đã có một giấc mơ vô cùng đặc biệt, giấc mơ này người ta thường gọi nó là mộng xuân. Nhưng tại sao cô lại mơ thấy mình làm chuyện xấu hổ đó cùng với Lôi Kình Vũ chứ? Có phải là cô điên rồi không?
Nhược Hy nhìn lại bản thân mình, rõ ràng trên người cô vẫn còn mặc váy ngủ của ngày hôm qua. Vậy thì tại sao cảm giác lại chân thật đến vậy? Từng hơi ấm, từng nhịp tim, cô đều nhớ rõ một cách kì lạ, cô còn nhớ... là anh nói yêu cô.
Yêu? Vậy thì đúng rồi, không cần phải suy nghĩ thêm nữa, chắc chắn đây chỉ là mơ thôi, sao anh có thể nói ra những điều ngu ngốc như vậy?
Nhược Hy ngồi bật dậy, vò đầu bứt tay, cố đẩy hết những suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu. Cô không muốn làm một kẻ tự mình đa tình rồi tự làm mình tổn thương. Như vậy nghĩa là cô tự làm khổ mình, tự nhấn chìm mình vào trong biển sâu vô tận, không ai có thể cứu được cô cả.
Nhược Hy bước xuống giường, đi từng bước trên đôi chân run rẩy của mình và vào phòng tắm.
Cô cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-hoi-am-cho-em-nhe-nhang-chiem-lay/2869744/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.