Vào một ngày nọ, Lôi Kình Vũ trở về nhà muộn, anh cứ nghĩ là cô đã ngủ rồi, không ngờ lại nhìn thấy cô ngồi ở sofa.
"Anh đã nói với em là không cần chờ anh rồi mà. Sao lại không chịu nghe lời? Hử?" Anh đi đến ôm lấy cô, giọng vẫn nhẹ nhàng, không dám trách mắng.
"Em không ngủ được, em không muốn ngủ một mình."
Cô gần như là đang làm nũng với anh khiến anh hơi bất ngờ, sau đó lại vui vẻ ôm chặt lấy cô hơn.
"Sau này anh không về trễ nữa, anh sẽ về sớm cùng mẹ con em. Anh hứa đấy."
"Nhưng không phải anh rất bận sao?" Cô cuối đầu, có hơi tự trách.
Anh ngồi xuống sofa, xoa xoa bụng cô, đã năm tháng rồi nên bụng cũng to hơn: "Đối với anh, em và con quan trọng hơn."
"Thật sao?" Cô hỏi.
Lôi Kình Vũ mỉm cười, anh hôn nhẹ lên môi cô: "Đúng vậy. Ngày ngay anh nghỉ làm đưa em và con đi dạo chơi có được không? Vào thu rồi, cảnh sắc rất đẹp."
Nhược Hy vui vẻ gật đầu, dạo gần đây cô phát hiện ra, dường như bản thân thật sự rất cần anh, chỉ cần anh đi công tác hai ngày thôi cô liền bồn chồn không yên, cả ngày ủ rũ. Cũng may là anh không bao giờ thấy cô phiền, còn vô cùng chiều chuộng cô.
"Còn bây giờ, anh đưa em lên lầu đi ngủ, thức khuya không tốt cho sức khoẻ đâu."
Vừa dứt lời anh đã bế cô lên, đưa cô trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường và đắp chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-hoi-am-cho-em-nhe-nhang-chiem-lay/2869719/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.