Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lôi Kình Vũ đã trở về Lôi gia, nhưng vừa bước vào trong anh đã nhìn thấy một người phụ nữ kiêu sa đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, điềm đạm uống tách trà ấm nóng trong tay.
Thấy anh, cô ta đặt tách trà xuống và mỉm cười: "Sao vậy? Không hoan nghênh tôi à? Dù sao sau này tôi cũng là vợ anh đấy."
Cô ta tên là Lưu Tường Vi, là một đoá hồng xinh đẹp nhưng đầy gai nhọn. Và cô ấy cũng chính là vị hôn thê của Lôi Kình Vũ, mặc dù có hôn ước từ nhỏ nhưng hai người rất ít tiếp xúc với nhau, thậm chí là không có thiện cảm.
Cũng may là sau đó cô ta đã ra nước ngoài du học nên anh mới được yên ổn và cũng đã quên luôn mối hôn sự này. Bây giờ gặp lại, chỉ có chắc ghét, ngoài ra thì chẳng còn gì.
"Tôi sẽ không bao giờ cưới cô đâu nên cô đừng có mộng tưởng nữa." Anh đi đến chiếc ghế sofa đơn, tránh cô ta còn hơn tránh tà.
"Tôi cũng không muốn gả cho anh, nhưng anh biết đó. Chỉ là vì lợi ích, nếu mối hôn sự này thành tôi và anh đều có lợi, ngại gì mà không thử. Hơn nữa, hôn nhân của chúng ta vốn đã gắn liền với lợi ích của gia tộc rồi, anh không cưới ta thì cũng sẽ phải cưới một người phụ nữ có gia thế hiển hách khác, nhưng anh nghĩ xem, tôi có tài, có sắc, lại tự lập, hiểu chuyện, anh kiếm đâu ra người thứ hai chứ?" Lưu Tường Vi vô cùng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-hoi-am-cho-em-nhe-nhang-chiem-lay/2869606/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.