Gió đêm ngày hè thổi mát rười rượi, vầng trăng ẩn sau ngọn cây, cây lá đứng yên, ve kêu râm ran.
Khung cảnh trong xe mập mờ ướt át như có ngọn lửa bừng cháy.
Từ Yến Thời hạ ghế xuống, ánh trăng lọt vào, cô gái nằm trên người anh, vẻ mặt khó xử, nhìn anh như nhờ giúp đỡ, “Không có cảm giác gì hả?”
Từ Yến Thời gác hai tay sau gáy, nhìn cô với vẻ mặt đầy thích thú, trêu cô: “Không.”
Thật ra anh không có ý định để cô làm, bản thân anh cũng không quá cưỡng cầu về chuyện này, cảm thấy nếu để phụ nữ làm chuyện như thế thì có phần quá đáng. Nhưng có vẻ Hướng Viên rất hưng phấn, chộn rộn kéo anh lên xe, xắn tay áo lên tháo thắt lưng anh ra, thấy anh không nhúc nhích mà chỉ nhìn mình, cô không nhịn được đưa tay vào.
Từ Yến Thời để mặc cô giải quyết, lại còn còn thuận thế hạ thấp ghế xuống, trong lòng tự phỉ nhổ mình: Giả bộ cái gì hả, chính mày cũng muốn còn gì.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua kính chắn gió chiếu vào, cơ thể người con gái ấy mảnh mai như chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng nằm lên người anh, cổ áo trễ xuống để lộ phong cảnh đầy đặn, nửa kín nửa hở mang theo sự e thẹn…
Dưới ánh trăng yếu ớt, Từ Yến Thời không khách khí nhìn ngắm.
Trong khoảnh khắc Hướng Viên nâng mắt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt anh trầm xuống, trong mắt vụt qua tia ham muốn, tình triều trong lòng như sóng biển cuộn trào, chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-em-the-gioi-ly-tuong/3269192/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.