Ghế ngồi được hạ thấp xuống sáu mươi độ, Từ Yến Thời ngả người ra sau còn Hướng Viên nằm trên người anh, đêm tối nặng nề bao trùm nóc xe.
Nghe thấy thế, nụ cười của cô lập tức đông cứng, bàng hoàng nhìn anh, không đáp lời nào.
Anh hạ cửa kính xuống, cúi đầu cười khẽ trào phúng: “Đã bảo là em không thích nghe mà.”
Hướng Viên nhìn thẳng vào anh, thấp giọng đáp: “Em chưa nghĩ đến.”
Từ Yến Thời tiện tay lấy sô cô la trong hộc ra: “Vậy cứ từ từ mà nghĩ.”
“Nếu em nói, cả đời này em không định kết hôn…”
Trong lòng cô không chắc, do dự nhìn anh, thấp giọng nói.
Động tác trên tay anh khựng lại, khẽ ngước mắt lên nhìn, ngay sau đó lại bình tĩnh bóc sô cô la ra nhét vào miệng cô, dứt khoát chặn lời còn sót lại. Từ Yến Thời khoanh tay, trong mắt như có dòng suối róc rách dịu dàng, anh nhìn cô miệng đáp một nẻo: “Ăn ngon không?”
Hướng Viên bị bịt lời thì tức giận, nhưng vẫn gật đầu đáp, “Ngon lắm.”
Anh lại quay đầu tìm bật lửa với thuốc, kẹp vào giữa ngón tay cúi đầu châm thuốc, ngay sau đó giơ tay ra ngoài cửa xe, đốm đỏ hỏn sáng rõ trong gương chiếu hậu, khói xanh lượn lờ giữa tay anh.
Đậu xe dưới vòm cây, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên nóc xe.
Hướng Viên cảm thấy bình thường mọi thứ xung quanh thật cao thật to, cây bạch dương đứng im trong không khí trầm lặng, nhưng vào lúc này, chỉ vì sự có mặt của anh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-em-the-gioi-ly-tuong/3269179/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.