Cái này… Sức yếu phải lo trước.
Vốn lão Khánh cũng không để ý mấy, nhưng khi thấy Hướng Viên cười cười mờ ám như kiểu có ý sâu xa không thể nói ra, anh ta mới ngỡ ngàng nhìn Từ Yến Thời: “Không phải là cái ‘yếu’ mà tôi đang nghĩ đấy chứ?”
“Tự hiểu là được rồi.” Từ Yến Thời bình thản nhếch môi giễu cợt.
Lão Khánh biết rõ Từ Yến Thời nói câu gì mình cũng chẳng phản bác lại nổi, thế là tiện tay cuộn tờ giấy lại thành loa, phỏng vấn Hướng Viên đang cười vui vẻ một bên: “Cô Hướng, cô có ý kiến gì trước việc anh Từ đây đang âm thầm đả kích đám bạn trai cũ của cô là ‘sức yếu’ không, xin hỏi cô có muốn phát động kỹ năng ‘lệnh đuổi khách’ không?”
Hướng Viên giả vờ do dự, cười híp mắt đối mặt ngay miệng loa tự chế của lão Khánh, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Ấy? Tôi có thể đuổi khách sao?”
Mặt lão Khánh ra chiều đương nhiên: “Of course, đây là nhà cô mà.”
Hướng Viên gật đầu: “Được, vậy anh đi đi.”
?
Lão Khánh lờ mờ nhìn Từ Yến Thời, người nào đó lúc này đang lười biếng dựa vào ghế, nơi đáy mắt hiện lên nét cười không tên, còn Hướng Viên ngồi bên cạnh đây thì vừa cười vừa vỗ bàn, lúc bấy giờ anh ta mới kịp ngớ người ra, thì ra hai cái con người này đang hợp tác bắt nạt mình.
“OK, vậy tôi ra sofa ngồi, hai người các cậu là đôi gian phu dâm phụ, cái mùi chua loét trên người hai người sắp ăn mòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-em-the-gioi-ly-tuong/3269125/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.