– Này, tôi cất công đem kẻ mà anh cần xử lý đến đây mà anh đuổi tôi đi thế à? Phong đổi giọng bình thường: Vậy tôi đem hắn đi luôn nhé …
– Chờ đã! Cánh cửa mở tung nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì đã bị Phong ôm cứng, cậu hét lên:
– Chạy đi, Nhật! Căn phòng cuối cùng ở trái vườn ấy
– Cảm ơn cậu! Nhật hét lên và chạy một mạch vào trong nhà trong tiếng hét của anh chàng kia … Bóng người vừa khuất, Phong quay nhìn người trong tay mình
– Keke! Phong cười: Vậy là cậu ta thoát rồi …
– Phải! Kẻ kia hậm hực: Và cậu buông tôi ra được chưa?
– Chưa! Phong nở nụ cười cáo già nhìn người đó: Lâu lắm không thấy anh mặc võ phục … đẹp đấy chứ?
Gương mặt chàng trai ửng hồng vì câu nói đó … Anh ta nghiêng đầu nói:
– Vớ vẩn … Buông ra, không tôi sẽ cho cậu bay ra ngoài luôn
– Anh sẽ không làm thế đâu?
– Sao cậu dám nói thế…? Anh chàng quay lại và tê người vì bàn tay đang lướt trên mặt mình, chạy lên môi … Phong cười tinh quái:
– Tôi hôn anh nhé.
– Không! Chàng trai kêu lên và đưa tay giữ lấy mặt Phong: Bỏ cái mặt cậu xa ra khỏi tôi…
– Thôi nào! Phong gỡ cánh tay trên mặt và ép sát anh ta vào cửa: Anh cũng thích tôi mà, phải không Thạch?
– Ai …ai nói thế chứ? Thạch nghiêng đầu tránh gương mặt đang dần áp sát
– Lòng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-doi/1877350/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.