– Xin chào!
– Chào con!
Hả? Nụ cười trên mặt Nhật hơi héo đi … Mọi ngày người đầu tiên chạy ra cửa sẽ là Vân với nụ cười dễ ghét nhưng hôm nay lại là mama … Bà nhăn mày tỏ ý không hài lòng …
– Có vấn đề gì khi mẹ ra đón con sao?
– Dạ, không ạ. Nhật lắc đầu và tháo giầy: Con chỉ hơi bất ngờ thôi
– Chứ không phải vì hụt hẫng vì người ra đón con không phải là Vân chứ?
Tim Nhật đập một cái rõ to vì sự nhạy bén của mẹ mình, anh lắc đầu quầy quậy để phản đối. Bà mẹ cười vỗ vai con trai nói:
– Thôi, vào ăn cơm đi con
– Dạ! Nhật thở phào rồi đi lẹ vào phòng ăn … Í, sao trên bàn chỉ có 2 cái bát …
– Mẹ, Vân đâu? Anh ta không ăn cơm sao?
– À, sáng nay cậu ta bảo với mẹ là nhà bạn cậu ấy xảy ra chuyện nên cậu ấy sẽ qua đó giúp đỡ một thời gian
– Sao anh ta không nói với con? Nhật bắt đầu thấy hơi bực vì mình là người được biết cuối cùng. Mẹ hỏi ngược lại:
– Sao cậu ấy phải nói với con?
Nhật lúng túng trước câu hỏi đó, xẹp xuống lầm bầm câu khác:
– Anh ta sẽ đi bao lâu?
– Chắc tầm một tuần gì đấy
Sao lâu quá vậy? Nhật trút giận vào đĩa thức ăn trên bàn tự hỏi người bạn nào có thể quan trọng tới mức khiến Vân bỏ anh những một tuần liền …
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-doi/1877348/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.