Chuyển ngữ: Minh Minh
Biên tập: Iris
Sau khi cảnh sát lấy lời khai của Nghiêm Thanh xong thì để cô về nhà đợi tin tức, bây giờ cô không còn đồng nào trên người, đứng ở cổng đồn công an bực bội. Quả thực hôm này đúng là một ngày xui xẻo.
Mặt trời dần lặn về phía Tây, phía đường chân trời hiện lên màu vàng quýt chín tuyệt đẹp, điểm xuyết vài đám mây trắng bồng bềnh. Cố Thanh Châu lặng yên đứng bên cạnh cô một lúc, thấy cô cứ một mực cúi đầu không lên tiếng, chậm rãi khom lưng xuống nói chuyện: "Để tôi đưa cô về nhé?!"
Nghiêm Thanh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đen như mực của anh, có thể nói là cô đã lãng phí gần như một buổi chiều với người xa lạ, đã thế giờ còn phải đưa anh ta về nhà.
Vẫn là vẻ mặt không biểu hiện gì cả, nhưng Nghiêm Thanh cảm thấy dường như mình có thể nhìn thấu anh.
"Đến bệnh viện trước đi." Cô chỉ chỉ tay anh, sợ nói: "Lỡ như trên dao có độc."
Cố Thanh Châu bật cười, thực sự là đang cười, gương mặt anh không cười đã đẹp lắm rồi, giờ cười lên lại càng không có từ ngữ để diễn tả. Nghiêm Thanh sửng sốt, trong đầu nghĩ bảo sao người này không hay cười, mỗi ngày đều cười như thế không khéo sinh viên đại học Dương Thành khốn khổ vì tình không tăng thêm mới lạ.
Trong phòng cấp cứu bác sĩ nhìn vết thương rồi nói, bây giờ trời nóng, khâu hai mũi sẽ mau lành, còn phải tiêm thêm mũi phòng uốn ván. Cố Thanh Châu gật đầu rồi ngồi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-doi-yeu-duong-voi-thay-giao/558379/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.