Chương trước
Chương sau

Thì ra điện trong phòng bị cúp là do tên đàn ông này lẻn vào phòng rồi rút thẻ phòng ra khỏi công tắc. Qua ánh sáng yếu ớt của đèn trang trí bên ngoài khách sạn hắt vào trong phòng Thiên Hương thấy được hắn ta là một tên to cao, trên người hắn chỉ có duy nhất một món đồ đó là chiếc mặt nạ đen trùm kín mít mặt mũi chỉ để lộ hai con mắt và cái miệng của hắn. Do trước đó cô chỉ khoác hờ chiếc áo choàng ngủ lên người, bên trong cũng không mặc đồ lót nên hiện tại da th.ịt tr.ần trụi của cô đang xúc thân mật với da thịt trần trụi của hắn. Mặc dù cô muốn được đàn ông vuốt ve, muốn được đàn ông làm chuyện đó ngay lập tức nhưng khi tiếp xúc thân mật với gã đàn ông này trong cô lại dâng lên một cảm giác vừa tởm lợm vừa sợ hãi.
Thiên Hương không ngừng l.a h.ét, van x.in, vùng vẫy hòng thoát khỏi sự khống chế của gã đàn ông này nhưng sức lực của cô làm sao mà địch nổi với sức lực của một gã đàn ông to cao như vậy? Mặc cho cô g.iãy giụa, mặc cho cô v.an x.in thế nào hắn ta vẫn không chịu buông cô ra. Thậm chí hắn gi.ữ ch.ặt hai tay cô bằng một tay còn tay kia hắn bóp mạnh hai bên má của cô giống như siết chặt gọng chiếc kìm sắt khiến cô đau cô mức hét lên lớn, nước mắt không ngừng trào ra. Tận dụng lúc cô mở miệng hét to hắn nhanh tay nhét rẻ vào đầy miệng khiến cô không thể l.a h.ét được nữa.
Từ lúc bước vào phòng hắn không mở miệng nói một tiếng mà chỉ hành động, không biết do hắn ta sợ Thiên Hương nghe giọng nói của hắn sẽ phát hiện ra hắn là ai hay do hắn ta bị câm bẩm sinh không thể nói.
Tình huống đang xảy ra với Thiên Hương không khác gì một cơn ác mộng. Nếu như vài tiếng đồng hồ trước cô không khác gì một nữ hoàng đầy kiêu sa, là tâm điểm chú ý của một bữa tiệc lớn xa hoa lộng lẫy mà ai ai cũng ao ước thì hiện tại cô như một bước xuống địa ngục. Cô giống như con th.ú h.oang bị dính bẫy chỉ có thể vùng vẫy trong tuyệt vọng, hai hàng nước mắt của cô không ngừng tuôn ra như suối chảy xuống hai bên thái dương ướt đẫm cả đầu tóc và chiếc gối cô đang nằm.
Thiên Hương cố mở to mắt nhìn xem trên người hắn có đặc điểm gì đó để nhận dạng hay không nhưng ánh sáng trong phòng quá yếu khiến cô không thể nhìn rõ, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy trên ngực hắn ta có xăm bốn chữ gì đó khá lớn, bốn chữ này chạy ôm một nửa dưới của một hình vẽ giống như trái tim.
Sau khi thành công chặn miệng của Thiên Hương, hắn bắt đầu đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, khi cô nghiêng đầu né tránh đụng chạm của hắn thì hắn tiếp tục di chuyển xuống mơn trớn hai bầu ng.ực đầy đặn đang không ngừng phập phồng lên xuống của cô.
Ngồi trên tấm thân ngọc ngà đẹp tới mức rung động lòng người của Thiên Hương, thêm hai b.ầu ng.ực không ngừng phập phồng theo hơi thở như mời gọi khiến cho vật nam tính của gã đàn ông ngóc đầu dậy như biểu t.ình.
Hành động đụng chạm của hắn khiến Thiên Hương có cảm giác rất khó nói, giống như trong cô đang hiện hữu đồng thời hai loại cảm xúc đối ngược nhau, mặc dù rất ghê tởm hành động của hắn nhưng cô không thể phủ nhận nó cũng mang lại cho cô một cảm giác rất th.ích thú. Mãi đấu tranh giữa hai loại cảm xúc trong phút chốc cô quên đi việc phản kháng lại hành động c.ưỡng h.iếp của hắn mà nằm im không hề nhúc nhích.
Thấy cô không phản kháng nữa hắn ta nghĩ cô đang hưởng thụ việc hắn đang làm vì vậy bàn tay của hắn tiếp tục di chuyển xuống chiếc bụng phẳng lỳ của cô, sau đó hắn gấp gáp nhổm mông lên khỏi người cô để đặt vật nam tính của hắn vào vị trí nhạy cảm giữa hai đùi cô để chuẩn bị tiến quân vào bên trong cơ thể của cô. Đúng lúc này cô lấy hết sức nâng đùi thúc mạnh gối vào vị trí giữa đùi của hắn khiến hắn hét lên một tiếng thất thanh ngay sau đó hắn lăn xuống khỏi người cô, hắn lấy hai tay ôm lấy vật nam tính giữa hai đùi rồi lăn qua lăn lại trên giường không khác gì một con tôm đang r.ẫy ch.ết .
Thiên Hương lấy tốc độ nhanh nhất bật dậy khỏi giường rồi với lấy chiếc túi xách của mình sau đó vụt chạy bằng chân trần ra khỏi phòng. Vừa chạy cô vừa ngoái đầu lại nhìn xem tên khốn kia có chạy theo mình hay không? Cô lấy mảnh rẻ mà tên khốn kia nhét vào miệng của cô ra sau đó cột lại dây áo ngủ cho đàng hoàng. Cô định xuống dưới quầy lễ tân để trình báo với nhân viên của khách sạn chuyện vừa xảy ra với mình nhưng ấn mãi vẫn không có thang máy nào mở. Sợ gã đàn ông kia sẽ đuổi kịp nên cô nảy ra ý định chạy lên tầng thượng trốn bằng thang bộ sau đó gọi cho ông Mạnh và bà Vân cầu cứu.
Vì cô đang ở tầng cao nhất nên chạy lên sân thượng cũng không mất nhiều thời gian. Thiên Hương cứ nghĩ sân thượng là nơi âm u bỏ hoang không ai bén mảng lên đây, không ngờ nơi đây đẹp không khác gì tiên cảnh. Bốn mặt xung quanh của sân thượng được lắp đặt rất nhiều đèn màu kết thành dòng chữ The Light Hotel rất lớn tạo nên một khung cảnh đẹp lung linh huyền ảo, toàn bộ mặt sân thượng rộng cả ng.àn mét vuông được lát gạch chống trơn, vì khách sạn này cao 68 tầng nên sân thượng có view bao trọn thành phố. Thiên Hương thầm nghĩ chủ khách sạn này đúng là không có đầu óc kinh doanh, bỏ không mặt bằng rộng lớn ngay trung tâm thành phố, hơn hết lại có view đẹp vô đối thế này nữa thì đúng là phí. Cô còn nhìn thấy giữa sàn sân thượng hoa hồng tươi màu đỏ được kết thành hình trái tim rất lớn, bên cạnh đó là hàng chữ chúc mừng sinh nhật bằng đèn led. Nhìn vào thôi là biết đây là hiện trường chuẩn bị cho bữa tiệc mừng sinh nhật của ai đó. Ở một góc của sân thượng còn dựng một túp lều khá lớn.
Nhìn quanh không thấy ai Thiên Hương mở túi xách ra để lấy điện thoại gọi cho bà Vân, thế nhưng vận đen vẫn chưa ngừng đeo bám cô khi cô phát hiện chiếc điện thoại iphone đời mới nhất của cô đã hết pin đã sập nguồn từ bao giờ. Càng ngày rượu càng thấm, nếu như vừa nãy cô chỉ mong muốn được đàn ông vuốt ve thì hiện tại nơi hạ thân của cô ngứa ngáy vô cùng, giống như thể nó đang gào thét cần được thứ gì đó lấp đầy ngay lập tức. Thậm chí cô còn có một ý nghĩ điên rồ ngay bây giờ nếu có ai đó xuất hiện trước mặt cô đều có thể q.uan h.ệ với họ, chỉ cần người đó là đàn ông là được. Lúc cần thì vô dụng, cô bực mình ném mạnh chiếc điện thoại ra xa.
“Ai?”
Giọng quát lớn của đàn ông phát ra khiến Thiên Hương hồn bay phách lạc. Vừa nghĩ tới đàn ông có ngay đàn ông, nhưng ý nghĩ điên rồ vừa nãy cũng lập tức biến mất thay vào đó là cảm giác sợ hãi. Cô vừa chạy trốn khỏi một tên biến thái nào đó không biết mặt, lên đây lại gặp tên khác chưa biết anh ta là người thế nào? Cô không đáp lại mà lặng lẽ đi về phía cửa để chuồn xuống dưới. Thế nhưng cô còn chưa kịp đi tới cửa đã nghe có tiếng xé gió vù vù bên tai, chiếc điện thoại IPhone đời mới nhất của cô vừa ném đang bay vèo ngay trước mặt của cô sau đó chạm vào bức tường gần cửa rồi bắn ngược trở lại, may mắn cô phản ứng nhanh ngồi thụp xuống nếu không đích đến của chiếc điện thoại sẽ là gương mặt xinh đẹp của cô, cô không tưởng tượng được hậu quả của nó sẽ là thế nào. Có thể nó biến gương mặt được mệnh danh là xinh đẹp như tiên nữ giáng trần của cô trở nên dị dạng và biệt danh Hương baby của cô sẽ thuộc về người con gái khác chứ không còn là của cô nữa.
Thiên Hương còn đang ngồi nguyên một chỗ tim đập thình thịch tưởng chừng như có thể bay ra khỏi lồng ngực, cả người cô cũng không ngừng run lên bần bật lại nghe giọng nói của người đàn ông vang lên lần nữa:
“Lăn ngay lại đây.”
Giọng nói của anh phát ra trầm ổn đầy từ tính vô cùng hấp dẫn nhưng cũng không kém phần uy lực khiến cho Thiên Hương mặc dù đang run như cầy sấy và trong người đang cực kỳ khó chịu do tác dụng phụ của rượu nhưng cô vẫn cố nhặt chiếc điện thoại đã vỡ nát của mình bỏ vào trong túi xách rồi đứng dậy khúm núm đi về phía phát ra giọng nói.
Thiên Hương nhìn kỹ thì thấy phía phát ra giọng nói có một người đàn ông mặc nguyên cây đồ màu đen đang đứng tựa lưng vào bức tường lan can bằng kính, hai tay anh ta đút túi quần, một chân anh ta đứng chạm đất, một chân anh ta đạp vào tường, ánh mắt sắc bén của anh ta đang bắn về phía cô, trông dáng vẻ anh ta vô cùng bình thản nhưng ở anh ta phát ra một loại khí chất vô cùng nguy hiểm. Từ giày, bộ quần áo vest và cả áo sơ mi anh ta mặc bên trong, cho đến tóc của anh ta đều một màu đen. Nhìn tổng thể anh ta giống như một chú báo đen đang chăm chăm nhìn về phía con mồi. Vậy mà vừa nãy cô không nhìn kỹ lại nghĩ anh ta là trụ đèn cao áp cơ. Cô thầm chửi:
“Ai đời ban đêm ban hôm lại mặc nguyên bộ đồ đen dọa người như thế?”
Người đàn ông này không ai khác chính là Lưu Việt Hùng.
Thiên Hương đứng khá xa Việt Hùng rồi cố trấn tĩnh lại để hỏi anh nhưng cô run tới mức hai hàm răng của cô đánh vào nhau lập cập nói không rõ lời:
“Tôi…tôi…không…cố…ý…lên…”
Việt Hùng lên tiếng cắt đứt giọng nói như bị vấp đĩa của Thiên Hương:
“Tôi bảo cô lại đây.”
Thiên Hương bị rơi vào tình huống trớ trêu lùi không được tiến thì sợ hãi không biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra với mình, cô cảm thấy hối hận vì hôm trước Anh Tuấn rủ đi học võ mà cô không đi, nếu đi gặp hai tình huống như buổi tối hôm nay cô đã có thể giải quyết một cách nhanh gọn rồi. Thiên Hương phó mặc số phận của mình quyết định đi lại gần chỗ Việt Hùng đứng. Vì anh đứng ngay dưới bóng đèn cao áp chiếu sáng sân thượng nên lúc này cô nhìn rất rõ một dòng m.áu tươi đang chảy từ tóc xuống trán của anh, cô hốt hoảng la lên:
“Trán, trán của anh chảy m.áu kìa.”
Việt Hùng đáp lại Thiên Hương, giọng nói của anh ta phát ra đầy mỉa mai:
“Sao cô lại tỏ vẻ hoảng hốt như vậy? Một kẻ s.át nhân mà có biểu hiện như vậy sao?”
Cái gì? Anh vừa nói cô là kẻ s.át nhân, cô đã làm gì anh ta mà anh ta nói cô như vậy? Thiên Hương không tin vào những lời tai mình vừa nghe hỏi lại:
“Sao anh nói tôi là kẻ s.át nhân?”
“Thang máy lên sân thượng có cài password chỉ nhân viên có thẩm quyền của khách sạn mới biết, vậy mà cô vẫn có mặt ở đây chẳng phải cô có ý định xấu với tôi à? Có phải tôi còn mạnh khỏe là chuyện nằm ngoài dự định của cô không? Nếu cô tăng lực ném chiếc điện thoại thêm chút nữa thì chẳng phải ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của tôi sao, cô còn ở đó giả ngây giả ngô gì nữa?”
Trùng hợp hôm nay cũng là sinh nhật của Việt Hùng. Ngày hôm nay bar của khách sạn The Light nằm ở tầng bốn không tiếp khách là để tổ chức tiệc sinh nhật cho anh. Vì trước đó anh được nhân viên thông báo 11 giờ lên sân thượng sẽ có bất ngờ nên mặc dù anh đang vui vẻ cùng bạn bè nhưng anh lấy lý do ra ngoài nghe điện thoại để lên đây xem bất ngờ mà người nhân viên của anh nói là gì?
Lên sân thượng anh mới biết ai đó đã chuẩn bị hiện trường chúc mừng sinh nhật vô cùng lãng mạn cho anh. Anh còn đang suy đoán ai là người đã chuẩn bị cho mình tiệc sinh nhật lãng mạn như thế này thì có cô gái mặc nguyên chiếc áo choàng ngủ màu trắng của khách sạn xuất hiện, chưa dừng lại cô còn bất ngờ ném điện thoại về phía anh khiến. anh không né kịp.
Bị Việt Hùng hiểu lầm là s.át nhân nữa. Thiên Hương vừa mở túi xách lấy ra khăn giấy vừa giải thích:
“Lúc nãy tôi đợi thang máy lâu quá nên lên đây bằng cầu thang bộ. Còn hành động ném điện thoại là tại tôi đang cần gọi gấp mà điện thoại của tôi lại hết pin nên tôi bực mình ném nó đi, lúc đó tôi không biết có mặt anh trên sân thượng. Thành thật xin lỗi anh vì hành động bất cẩn của tôi ạ.”
Nói rồi Thiên Hương đưa khăn giấy trước mặt Việt Hùng nói tiếp:
“Anh cầm khăn lau máu đi ạ!”
Việt Hùng không cầm khăn giấy cô đưa cũng không nói lời nào mà cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy khiến cô vô cùng khó xử. Thiên Hương hít một hơi thật sâu lấy can đảm nâng tay lên lau m.áu đang chảy từ chân tóc của Việt Hùng xuống trán. Vừa lau cô vừa nói:
“Vừa nãy tôi cứ nghĩ anh là trụ đèn cao áp cơ. Ai bảo anh ban đêm ban hôm lại mặc nguyên cây đồ màu đen như thế?”
Kỳ thực ban đầu Việt Hùng chỉ định nhìn xem biểu hiện của Thiên Hương có thật lòng hay không nhưng khi nhìn vào gương mặt của cô anh giống như lạc vào một trận địa mê cung không lối thoát, nếu cô không mở miệng nói chuyện thì anh sẽ nghĩ cô gái đang đứng trước mặt mình là búp bê chứ không phải con người bằng xương bằng thịt. Anh làm giám đốc của công ty truyền thông The Light Promotion, chuyện anh gặp gỡ tiếp xúc với hoa hậu và người mẫu, ca sĩ và diễn viên hạng A thường xuyên như cơm bữa nhưng người có nét đẹp tiêu chuẩn, tự nhiên và trong trẻo như Thiên Hương thì đây là lần đầu tiên anh bắt gặp. Chính vì vậy mặc dù là đang hỏi tội cô nhưng chính anh lại bị vẻ đẹp của cô hớp hồn mà không thể mở miệng nói.
Thiên Hương lúc này cũng chẳng khác Việt Hùng là bao, ngắm nhìn anh ở cự ly gần cô mới thấy chỉ dùng hai từ “đẹp trai” để nói về anh sẽ không thể diễn ta hết vẻ đẹp của người đàn ông này được mà phải dùng từ “quá đẹp trai”, bởi tất cả những nét đẹp nhất của đàn ông đều hội tụ trên người của anh. Thiên Hương cao một mét bảy nhưng cô phải với tay mới chạm được vào trán của Việt Hùng để lau vết m.áu cho anh được chứng tỏ anh phải cao hơn một mét tám nhiều. Chiếc áo sơ mi màu đen mở hai nút trên cùng để lộ vòng ngực rộng lớn, rắn chắc x.exy. Yết hầu nhô cao đang không ngừng trượt lên trượt xuống nhìn vào thôi cũng khiến cho cô không ngừng nuốt nước miếng. Ngoại hình của Việt Hùng đẹp không nói, ngũ quan trên gương mặt của anh cũng vô cùng xuất sắc. Chiếc mũi cao thẳng tắp của anh khiến cho gương mặt nam tính góc cạnh của anh ta càng trở nên cuốn hút. Thêm đôi môi mỏng vô cùng gợi cảm chỉ nhìn thôi là muốn cắn rồi và cặp mày kiếm kết hợp với đôi mắt hai mí vô cùng sắc bén chỉ nhìn thôi là hút hồn người người đối diện. Thứ mà cô thích nhất trên gương mặt của anh chính là cặp mi dài cong vút, bởi người ta nói đàn ông mà có lông mi dài thường là người rất xem trọng tình cảm. Ở người đàn ông này phát ra một vẻ đẹp thành đạt, hấp dẫn, cuốn hút nhưng không kém phần lạnh lùng. Một vẻ đẹp mà cô nghĩ bất kỳ ai là phụ nữ nhìn vào cũng muốn rụng trứng ngay lập tức chứ không riêng gì cô.
Nếu như trước đây cô thích vẻ đẹp trai lãng tử của Anh Tuấn với làn da trắng, gương mặt đẹp trai baby dễ gần thì hôm nay khi gặp Việt Hùng quan điểm về trai đẹp của cô hoàn toàn thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.