Edit: An Tĩnh
Sau khi Lâm Cảnh đến công ty, Lục Chẩm Tuyết lại mơ mơ màng màng ngủ thêm một lúc.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy lần nữa, đã hơn mười giờ sáng rồi.
Cô cuộn tròn mình trong chăn, mở to mắt nhìn trần nhà, vẫn còn đang ngái ngủ, chưa hoàn toàn tỉnh,
cô nhìn chằm chằm vào tủ quần áo ở đối diện giường, đầu óc trống rỗng, ngây người thật lâu.
Cho đến đi điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên, cô mờ mịt nhận điện thoại, giọng nói nhỏ nhỏ
hơi rầu rĩ, vừa nghe đã biết người này chưa tỉnh ngủ, cô chỉ nhẹ nhàng “alo” một tiếng, giống như
đang nũng nịu vậy.
Lâm Cảnh ở đầu bên kia điện thoại không kiềm được cười khẽ, thấp giọng hỏi: “Vẫn chưa tỉnh nữa à?”
Lục Chẩm Tuyết lại ưm một tiếng, cô nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào trong gối mềm mại, giọng nói nỉ
non, “Vẫn chưa đâu.”
Lâm Cảnh nói: “Đã gần mười một giờ rồi đấy, mau thức dậy ăn sáng trước đi đã, ăn xong hẵng ngủ
tiếp.”
Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoãn vâng thêm một tiếng đáp lại, “Một lát nữa em dậy liền.”
Lâm Cảnh cũng ừ một tiếng, lại dặn dò cô kĩ càng, nếu như bữa sáng bị nguội lạnh thì hâm nóng lại
rồi ăn, nếu không thì đi xuống lầu mua đồ ăn khác cũng được.
Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoãn đáp lời, cô vẫn cuộn tròn mình trong chăn, nhưng trái tim đã sớm tràn
đầy ngọt ngào, khóe miệng cũng cong nhẹ lên. Hai người nói chuyện một hồi, sau khi cúp điện thoại,
Lục Chẩm Tuyết mới chui ra khỏi chăn.
Tối hôm qua náo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-trai-tim-em/1717507/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.