Edit: An Tĩnh 
Cuối xuân đầu hạ, ánh mặt trời sau giờ Ngọ (từ 11 giờ đến 13 giờ) không nóng bức quá mức, ôn hòa 
nhẹ dịu, tỏa lên người rất thoải mái. 
Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi dạo một vòng dọc theo sông Hộ Thành, cuối cùng dừng chân tại một 
quán cà phê lộ thiên ở bên bờ sông. 
Sau giờ Ngọ là thời gian nghỉ ngơi, trên đường cũng không có quá nhiều người, thật yên tĩnh, làm 
cho tâm trạng con người ta cũng thật thư thả. 
Vì phơi nắng nguyên một ngày nên cả người Lục Chẩm Tuyết đều trở nên mềm nhũn, thời điểm người phục 
vụ đưa thực đơn chọn món đến, cô lập tức chọn một cốc cà phê đen để nâng cao tinh thần. 
Kết quả cô vừa mới dứt lời, Lâm Cảnh nói lại ngay: “Lấy cho cô ấy một cốc nước ép xoài.” 
Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, hỏi Lâm Cảnh: “Tại sao em phải uống nước ép xoài ạ, em muốn uống cà 
phê cơ.” 
“Bây giờ đã chiều rồi, buổi tối em không định đi ngủ à?” 
Cuộc sống một mình trước kia của Lục Chẩm Tuyết, làm việc và nghỉ ngơi luôn loạn cào cào. Có một 
buổi tối ngày kia, nửa đêm cô không ngủ được, bèn thức dậy đến tủ lạnh tìm một lon bia. 
Có lẽ là gây ra động tĩnh quá lớn, vô tình đánh thức Lâm Cảnh. 
Lâm Cảnh đi đến phòng bếp, thấy cô đang đứng trước cửa tủ lạnh, trên tay đang cầm một lon bia. 
Ánh mắt anh dừng trên lon bia trong tay cô mấy giây, sau đó dời mắt đến khuôn mặt cô, nhìn cô nói: 
“Em đang làm gì vậy?” 
Có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-trai-tim-em/1717502/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.