Kể từ khi Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh bắt đầu yêu đương, gần đây, cả người cô lúc nào cũng cảm thấy lâng lâng như những đám mây bồng bềnh trên bầu trời. Những người bên cạnh vốn hiểu biết rất rõ về cô, cũng có thể nhìn ra được tâm trạng dạo gần đây của cô rất tốt. Ngày đó cô ra ngoài đi dạo tiệm sách, mua sách xong còn tranh thủ ghé qua công ty của Lục Nam Cảnh, thuận tiện thăm anh ba của cô sống ra sao rồi. Lúc đẩy cửa đi vào, đáy mắt đã hiện lên ý cười, vui vẻ gọi: “Anh ba!” Lục Nam Cảnh đang ngồi sau bàn làm việc xử lí văn kiện, anh không ngẩng đầu lên, chỉ cần nghe giọng của Lục Chẩm Tuyết thôi đã có thể biết được tâm trạng của cô đang vô cùng hớn hở, khóe môi anh cong lên một độ cong thật nhẹ, cười nói: “Làm gì mà vui vẻ thế? Nhặt được vàng à?” Lục Chẩm Tuyết đặt điện thoại di động và túi đựng sách lên trên bàn trà, sau đó lấy một chiếc cốc để rót nước uống từ ngắn kéo bên cạnh, vừa cười nói: “Anh có cần tầm thường như vậy không, nhặt vàng là loại chuyện có thể khiến em vui vẻ như điên thế hả?” Lục Nam Cảnh cười, anh cúi đầu cầm bút ký duyệt văn kiện, còn cười hỏi cô, “Vậy em làm sao? Lượng tiêu thụ của sách lớn à?” Lục Chẩm Tuyết chỉ mỉm cười xem như đáp lại anh, không trả lời. Cô rót nước vào cốc xong, uống một ngụm, mới xoay người, cầm cốc đi đến và ngồi xuống trên ghế ở cạnh ở sổ sát đất. Hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, bầu trời xanh thẳm trong veo bên ngoài khung cửa sổ, đẹp hệt như một bức họa tinh xảo. Lục Chẩm Tuyết ngồi trên ghế, thong thả ung dung thưởng thức bầu trời xanh trong bên ngoài một hồi lâu. Lục Nam Cảnh ở bên kia vừa ký duyệt văn kiện vừa hỏi cô, “Gần đây em như rồng thần thấy đầu mà chẳng thấy đuối, hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến chỗ anh rồi?” Lục Chẩm Tuyết nói: “Hôm nay em đi dạo tiệm sách, thuận đường ghé sang thăm anh luôn.” Lục Nam Cảnh cười một tiếng, nói: “Xem ra em vẫn còn có lương tâm, còn nhớ đến thăm anh ba của em nữa.” Lục Nam Cảnh ký văn kiện xong, khép lại đưa cho thư kí đang đứng chờ ở bên cạnh, sau đó mới đứng dậy, vừa cầm cốc nước đi đến máy lọc nước rót cho mình một cốc, vừa hỏi: “Đã ăn cơm trưa chưa?” Lục Chẩm Tuyết nói: “Chưa ăn ạ.” Cô quay đầu sang, nhìn về phía Lục Nam Cảnh cười tủm tỉm, “Làm gì ạ? Anh muốn mời em ăn cơm hả?” Lục Nam Cảnh nói: “Nói nhảm gì thế. Em đến công ty tìm anh vào giờ này, không phải là để ăn chùa một bữa cơm mới là lạ đó?” Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, nói: “Oan uổng cho em quá rồi. Em thật sự đi mua sách, thuận đường nên ghé sang đây thăm anh thiệt mà.” Lục Nam Cảnh cười, anh rót nước vào cốc xong, cầm cốc nước đi về lại bàn làm việc và ngồi xuống, cười nói: “Được rồi, xem như là anh nói oan cho em đi. Vậy một lát nữa muốn ăn món gì đây?” Lục Chẩm Tuyết cũng không tỏ ra khách sáo với anh chút nào, nói: “Nghe nói đối diện trung tâm mua sắm có một nhà hàng món Tây mười ba tầng mới mở, em muốn ăn thử.” Lại cười nói: “Nhưng em cũng nghe nói giá cả rất mắc, anh ba nhớ phải mang theo ví tiền dày dày đó nha.” Lục Nam Cảnh không nhịn được cười, bật cười thành tiếng, nói với cô: “Lâu rồi không đến thăm anh, vừa đến đã muốn hút máu ví tiền của anh đầu tiên, đúng là không phụ lòng anh chút nào.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, nói: “Có người tiêu tiền giúp anh không phải tốt hơn rồi sao?” Lục Nam Cảnh cũng cười một tiếng, “Vậy thì anh chân thành cảm ơn em nhé.” Đôi mắt Lục Chẩm Tuyết cong lên, cười nói: “Không cần khách sáo.” Lục Nam Cảnh cầm một xấp văn kiện lên rồi đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chờ anh một lát, lát nữa sẽ đưa em đi ăn.” “Vâng.” Nhà hàng món Tây mười ba tầng ở đối diện trung tâm mua sắm là do Tần Hâm giới thiệu cho cô vào mấy ngày trước, quả nhiên rất đẹp và món ăn rất ngon. Lúc ăn cơm, Lục Nam Cảnh đột nhiên hỏi cô, “Đêm giao thừa hôm đó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa em và anh họ cả vậy?” Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, khoảng thời gian đó tâm trạng của Lục Chẩm Tuyết không được tốt, nên Lục Nam Cảnh cũng không hỏi cô. Hiếm khi tâm trạng của cô trông có vẻ tốt như hôm nay, anh mới nhớ đến, thuận miệng hỏi lại cô. Lục Chẩm Tuyết đã không còn nghĩ đến sự việc xảy ra ngày hôm đó nữa, nói: “Cũng không có gì ạ, đều đã qua rồi.” Lục Nam Cảnh thấy cô không thích nói, nên không ép buộc cô nữa, “Em không muốn nói thì không cần nói ra đâu, chỉ cần bản thân em vui vẻ là được, không cần quá để ý trong lòng.” Trước giờ Lục Chẩm Tuyết luôn là một người đúng mực có phép tắc, đêm giao thừa đó lại bộc phát tính tình như vậy, chắc chắn là một chuyện không hề nhỏ. Nhưng nếu cô đã không muốn nói, Lục Nam Cảnh sẽ không cưỡng ép làm khó cô. Anh vừa rót nước cho Lục Chẩm Tuyết, vừa nghĩ gì đó, cuối cùng nói: “Đúng rồi, tối thứ bảy này em dành ra chút thời gian đi.” Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi: “Làm gì vậy ạ? Anh dẫn em đi chơi hả?”
Lục Nam Cảnh rót đầy cốc nước cho Lục Chẩm Tuyết xong, đặt bình nước lên bàn lại, sau đó mới nói: “Cứ coi là vậy đi, thứ bảy này có một buổi tiệc, anh thiếu bạn gái.” Lục Chẩm Tuyết nói: “Em còn tưởng là chuyện gì. Không vấn đề gì.” Cô cười híp mắt, lại nói: “Xem như đáp lễ cho hôm nay anh mời em ăn cơm.” Lục Nam Cảnh nhìn cô cười một tiếng, đứng dậy nói: “Vậy em ăn đi, anh vào nhà vệ sinh một lát.” “Vâng.” Lục Chẩm Tuyết và Lục Nam Cảnh ăn cơm trong nhà hàng xong, khi đi ra ngoài đã hơn một giờ chiều. Lục Nam Cảnh về thẳng công ty làm việc, Lục Chẩm Tuyết lười đi tiếp, cô dặn dò với Lục Nam Cảnh, nói: “Sách em mua vẫn để trên bàn trà nhỏ trong phòng làm việc của anh, mà em lười lên lấy quá, có gì anh bảo trợ lý Tiểu Triệu gửi chuyển phát nhanh nội thành cho em với nha.” Lục Nam Cảnh ừ một tiếng, lại hỏi cô: “Em lái xe đến à? Có muốn anh bảo tài xế đưa em về không?” “Không cần, không cần, em tự lái xe là được rồi.” Lục Chẩm Tuyết vừa nói vừa lục tìm chìa khóa xe bên trong túi xách lấy ra, “Em đi đây.” “Chú ý an toàn.” “Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết đi về phía bãi đậu xe của công ty, chỉ lại cho Lục Nam Cảnh bóng lưng mảnh khảnh, vẫy tay với anh mấy cái.” Sau khi lên xe, Lục Chẩm Tuyết thắt dây an toàn, đang chuẩn bị khởi động xe, thì điện thoại bị cô ném ở ghế ngồi bên cạnh ghế tài xe đột nhiên vang lên. Cô nghiêng người sang, cầm lấy điện thoại di động, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, khóe môi lập tức cong lên, cô bấm nhận, đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, mới thấp giọng hỏi cô, “Em đang làm gì vậy?” Lục Chẩm Tuyết cười một tiếng, nói: “Em vừa mới ra ngoài ăn cơm trưa, đang chuẩn bị trở về nhà đây.” Nói rồi, cô lại hỏi tiếp: “Còn anh thì sao? Vẫn còn làm việc ạ?” Mấy ngày trước Lâm Cảnh có việc phải đi công tác, gần đây anh luôn bận rộn với nhiều việc, Lục Chẩm Tuyết sợ làm chậm trễ công việc của anh, cho nên cô luôn ở thế chờ Lâm Cảnh làm xong việc rồi gọi điện thoại cho mình. Giọng nói của Lâm Cảnh ở đầu bên kia điện thoại nghe có vẻ khá mệt mỏi, anh ừ một tiếng, nói: “Mới vừa làm xong.” Lục Chẩm Tuyết nghe vậy thì không kiềm được sự ngạc nhiên, hỏi: “Bây giờ mới xong ạ? Vậy có phải anh vẫn chưa ăn cơm không? Anh mau đi ăn nhanh đi, đi nhanh đó nha!” Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Cảnh ngồi dựa lên lên ghế bàn làm việc, nghe Lục Chẩm Tuyết thúc giục mình đi ăn cơm, tâm trạng bỗng nhiên khá hơn đôi chút, những mệt mỏi kéo dài trong mấy qua ngày gần như bay hết đi, khóe môi anh cong lên, nụ cười rất vui vẻ, nói: “Một lát nữa anh đi ngay.” “Một lát nữa không được, anh phải đi ngay bây giờ.” Lục Chẩm Tuyết nói: “Để bụng đói sẽ ảnh hưởng lớn đến thân thể và sức khỏe đó.” Lâm Cảnh bật cười, nói với cô: “Ừ, thế anh đi ngay lập tức.” Lục Chẩm Tuyết tính toán thời gian, Lâm Cảnh đã đi công tác bốn ngày rồi, cô nhớ đến, hỏi anh, “Khi nào anh mới đi công tác về?” Đầu bên kia điện thoại, Lâm Cảnh nghe được câu hỏi này của Lục Chẩm Tuyết, đáy mắt cũng hiện lên ý cười, anh hơi rũ mắt, ánh mắt tùy ý nhìn lên bàn làm việc, cười khẽ, hỏi cô, “Thế nào? Nhớ anh hửm?”
Đúng là Lục Chẩm Tuyết rất nhớ anh, nhưng cô nào chịu thừa nhận cơ chứ, cười nói: “Không có nha. Em chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.” Lâm Cảnh cười một tiếng, không truy hỏi cô nữa. “Được rồi, được rồi, không nói với anh nữa, em đi về nhà trước, anh mau chóng đi ăn cơm đi.” “Ừ. Lái xe chậm thôi.” “Vâng.” Cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết lái xe đi thẳng về nhà. Ở bên kia điện thoại, Lâm Cảnh mới vừa cúp máy, trợ lý Tiểu Dương ở bên ngoài gõ cửa nhẹ mấy cái, Lâm Cảnh ngước mắt nhìn về phía cửa, nói: “Vào đi.” Lúc này, trợ lý Tiểu Dương mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào phòng, “Lâm tổng, giám đốc Trương có chuyện cần tìm ngài.” Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Để anh ta vào đây đi.” Dừng lại, suy nghĩ điều gì đó, anh nói tiếp: “Đem toàn bộ tài liệu về hạng mục khu vực phía Bắc đến đây cho tôi.” Trợ lý Dương hơi ngạc nhiên, sau đó nói: “Những người đảm nhận hạng mục khu vực phía Bắc đã tăng ca làm thêm giờ để chỉnh sửa phương án rồi ạ.” Lâm Cảnh nói: “Tiến độ làm quá chậm, mau đi lấy đến đây cho tôi, tôi tự làm.” Trợ lý Dương vội vàng gật đầu, nói: “Được, vậy tôi đi lấy ngay.” Trợ lý Dương đi ra khỏi phòng làm việc, lập tức đi lấy tài liệu hạng mục khu vực phía Bắc đưa đến cho Lâm Cảnh. Giám đốc đảm nhận hạng mục này vừa nghe tin tổng giám đốc công ty muốn tự mình làm, hơi giật mình, tất cả mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả áo trong, liền vội vàng hỏi: “Trợ lý Dương, có phải chúng tôi đã làm sai chỗ nào khiến cho tổng giám đốc tức giận rồi không? Có thể mời tổng giám đốc chỉ ra lỗi sai, chúng tôi sẽ lập tức thay đổi ngay.”
Trợ lý Dương thấy giám đốc Hạ sợ đến mồ hôi lạnh tủa ra ướt đẫm áo, anh lên tiếng an ủi anh ta nói: “Không có, không liên quan gì đến mọi người cả đâu, mọi người không cần quá lo lắng khẩn trương.” “Thật…Có thật không?” “Yên tâm đi.” Thật ra thì theo góc nhìn của trợ lý Dương, hiệu suất làm việc của nhân viên đảm nhận hạng mục này trong chi nhánh của công ty vẫn được xem là tương đối cao. Chỉ là dạo gần đây, Lâm tổng nhà họ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, e là anh đang vô cùng nhớ bạn gái đến chết đi sống lại, dĩ nhiên rất nóng lòng muốn quay về nhà rồi. Thời điểm Lục Chẩm Tuyết gọi điện thoại cho Lâm Cảnh vào tối hôm qua, Lâm Cảnh còn nói có thể phải mất thêm hai ngày nữa anh mới quay về được. Anh nói hai ngày, thì cô tin chắc là hai ngày. Ai ngờ đâu vào lúc một giờ sáng ngày hôm sau, cô vẫn đang gấp rút chạy bản thảo, di động đang đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên. Cô vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền vội vàng nhấn nút nhận, “Alo” một tiếng. Trái lại thì Lâm Cảnh không nghĩ rằng Lục Chẩm Tuyết sẽ nghe điện thoại nhanh như vậy, anh hơi sững sốt, thấp giọng hỏi: “Vẫn chưa ngủ sao?” Lục Chẩm Tuyết đang ngồi ở bàn đọc sách trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ bây giờ chỉ có một màn đêm tĩnh mịch tối đen. Cô ừ một tiếng, nói: “Em đang chạy bản thảo.” Lại hỏi: “Tại sao anh còn chưa ngủ vậy?” Cô vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Lục Chẩm Tuyết rất kinh ngạc, cô quay đầu lại, định nhìn về phía cửa xem sao, lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Lâm Cảnh vang lên trong điện thoại: “Mở cửa cho anh.”
Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên trong mấy giây, sau khi kịp phản ứng lại cô vừa mừng vừa sợ, vội vàng leo xuống khỏi ghế, không kịp mang dép đi trong nhà đã chạy thật nhanh ra ngoài mở cửa cho anh. Trong nháy mắt cánh cửa được mở, Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy Lâm Cảnh đang đứng ở bên ngoài. Trên người anh vẫn còn mặc áo sơ mi trắng, áo sơ mi đã được cởi bỏ hai nút trên cùng, nhìn không trang trọng nghiêm túc như bình thường nữa, còn hơi có vẻ lười biếng. Áo vest đen được anh xách trên tay, lúc Lục Chẩm Tuyết mở cửa ra, đúng lúc Lâm Cảnh ngước mắt nhìn lên, ánh mắt hai người đối diện nhau, rõ ràng đã nhiều ngày không gặp lại nhau, chắc hẳn sẽ có nhiều lời muốn nói với nhau, nhưng trong giờ phút đó, hai người không ai nói gì cả. Qua mấy giây, vẫn là do Lục Chẩm Tuyết không nhịn được mà lên tiếng nói chuyện trước, cười hỏi: “Không phải anh nói còn hai ngày nữa mới quay về sao?” Lâm Cảnh nhìn cô, ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Làm xong trước thời hạn nên anh quay về sớm luôn.” Bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng. Lâm Cảnh xuất hiện ở cửa nhà cô như thế này, Lục Chẩm Tuyết hoàn toàn có lý do để nghi ngờ anh, chính là anh vừa mới xuống máy bay đã đến thẳng đây để gặp cô. Cô nhìn anh, trong lòng tràn đầy vui sướng, cũng rất cảm động. Dù biết rõ câu trả lời, nhưng cô vẫn hỏi anh, “Có phải anh vừa xuống máy đã trực tiếp chạy đến đây gặp em không?” Lâm Cảnh nhìn cô, “Em nói thử xem?” Lục Chẩm Tuyết vui vẻ bật cười, cô nhào vào lòng ngực của Lâm Cảnh, giơ tay lên ôm cổ anh, ngước mặt lên, nhìn anh cười khanh khách rất dễ thương, “Anh nhớ em đến vậy luôn á hả?”
Lâm Cảnh đưa tay ôm lấy eo cô, anh cúi đầu xuống, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, thấp giọng hỏi: “Em thì sao? Không nhớ anh à?” Khóe miệng Lục Chẩm Tuyết cong lên, cô bật cười, không trả lời anh. Nhưng cuối cùng, chính cô không nhịn được nữa, ngước mặt lên, hôn vào môi anh một cái. Cô hôn xong thì muốn bỏ chạy ngay, nào biết được không nên trêu chọc đàn ông như thế. Cô vừa định trở về phòng ngủ, đã bị Lâm Cảnh kéo ngược trở lại, dùng sức đè cô lên bức tường ở huyện quan gần cửa. Hai người đã không gặp nhau trong một tuần lễ vừa qua, lại đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, nụ hôn này đương nhiên không hề nhẹ nhàng như bình thường, thiếu chút nữa đã tiến thêm một bước nữa [1]. [1] Gốc ở đây là “lau súng cướp cò” (擦枪走火): nghĩa là tiến thêm một bước làm chuyện người lớn đó. Bởi vì ở nhà nên trên người Lục Chẩm Tuyết còn mặc áo quần ngủ mỏng tang, cô có thể cảm nhận được những phản ứng của cơ thể Lâm Cảnh một cách rõ ràng, cô bị dọa sợ nên không dám động đậy mạnh nữa. Thời điểm cô ngước mắt nhìn Lâm Cảnh, lại bị anh che mắt lại, giọng nói hơi khàn khàn, “Đừng nhìn.” Lục Chẩm Tuyết đỏ mắt không chịu được, “Em không nhìn thấy gì đâu ——“ Lâm Cảnh buông cô ra, xoay người đi nhanh vào bên trong, “Anh đi tắm.” Giờ đây, Lục Chẩm Tuyết nào dám trêu đùa với lửa nữa, vội vàng ngoan ngoãn đáp lại lời anh, “Em đi lấy khăn cho anh!” Vừa nói vừa vội vàng chạy vào phòng cất đồ lấy khăn cho anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]