Edit: An Tĩnh
Sau này Lục Chẩm Tuyết hồi tưởng lại, duyên phận giữa cô và Lâm Cảnh được bắt đầu từ một hiểu lầm.
Nếu như ban đầu không có sự hiểu lầm đó thì sau này bọn họ lại chẳng có cơ hội gặp mặt tiếp xúc với
nhau.
Sau đó cô và Lâm Cảnh kết hôn, một năm sau ngày cưới, họ trở về thành phố Giang, cô đã kéo Lâm Cảnh
đến Vân Sơn dâng hương.
Trước kia cô không tin vào những thứ này, nhưng lần đó cô hết sức thành kính, quỳ xuống đại điện
nghiêm túc dập đầu ba cái.
Buổi trưa cô nắm tay Lâm Cảnh cùng đi xuống núi, anh hỏi cô đã cầu nguyện gì lúc ở trong điện.
Cô cười híp mắt, không tỏ ra thần bí mà nói thẳng: “Cảm ơn đã được gặp anh.”
Lúc ấy Lâm Cảnh cười, quay đầu sang nhìn cô, cả đôi mắt và miệng đều mang ý cười, bảy phần cưng
chiều, ba phần dịu dàng. Lục Chẩm Tuyết cũng cười, cô nhìn bóng dáng mình ở trong đôi mắt anh,
không nhịn được, đứng trên thềm đá giữa sườn núi rộng lớn, kiểng chân hôn lên gò má anh một cái.
Nhìn bề ngoài Lục Chẩm Tuyết là một người trông có vẻ rất tích cực, nhưng thật ra bên trong nội tâm
lại là một người luôn suy nghĩ tiêu cực, cô
luôn sống rất thoải mái, không quá để ý đến bất kì điều gì.
Trong chuyện tình cảm, cô là một người theo chủ nghĩa cực đoan tiêu cực, thậm chí cô còn không tin
sẽ có một tình yêu mãi mãi không thay đổi, mà nếu có, cô cũng không tin tình yêu đó sẽ xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-trai-tim-em/1717489/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.