Edit: An Tĩnh
Lâm Cảnh trở về phòng ngủ nhưng lại không đi ngủ ngay.
Sau khi tắm xong, anh đi ra ngoài, thay một chiếc áo phông và quần dài thoải mái, ngồi dựa lưng
trên chiếc ghế ở ban công.
Toàn bộ khu vực này đều bị cúp điện, bên ngoài chỉ có một mảnh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng
sáng rọi chiếu xuống mặt đất.
Những ngày cuối thu, tiếng gió thổi làm lá khô lao xao vừa nhẹ nhàng mà lại vang dội.
Cả người Lâm Cảnh đều chìm trong bóng tối, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không biết nhìn
vô định về nơi nào, thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tối nay rõ ràng anh uống rất nhiều rượu nhưng cồn trong rượu lại chẳng có chút tác dụng nào đối với
anh. Cồn rượu trong người rút bớt đi, khiến cho giờ phút này, anh trở nên tỉnh tảo hơn bất cứ lúc
nào. Anh vùi mình vào trong không gian tối đen như mực này, ngắm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, lần
đầu tiên đối diện với chính trái tim mình.
Cho dù là uống say rượu thì trong đầu anh tất cả đều là hình bóng của Lục Chẩm Tuyết.
Dáng vẻ hoạt bát của cô, khuôn mặt vui vẻ rạng rỡ, còn có đôi mắt có hồn hấp dẫn người khác kia
nữa.
Tuy biết rõ cô cố ý tiếp cận mình, cố ý muốn khiến anh yêu cô nhưng những lúc cô cười với anh, thì
chính bản thân anh lại chẳng thể ngừng rung động được. Anh đã từng phiền muộn, từng nổi giận, nhưng
cuối cùng vẫn không thể trốn tránh được trái tim mình.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-trai-tim-em/1717482/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.