Đối với Thẩm Trầm mà nói, việc khôi phục lại máy tính không phải là khó.
Lúc trước Mã Nhược Mai dùng loại điện thoại tân tiến nhất ở thời điểm đó, thế nên chất lượng ảnh khá tốt, rõ ràng hơn nhiều so với tưởng tượng của Thẩm Trầm.
Sau khi Trình Hải Kim bị đưa về cục cảnh sát, chưa đến nửa ngày, Thẩm Trầm đã nhận được điện thoại của luật sư gọi đến.
“Nhận tội rồi. Anh Thẩm, Trình Hải Kim thừa nhận rồi.”
Mong mỏi đã lâu, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý khi đã gom đủ bằng chứng, nhưng khoảnh khắc này, Thẩm Trầm vẫn không khỏi kích động.
Tuy hơi muộn, nhưng chính nghĩa vẫn chiến thắng.
Những chuyện khác, Thẩm Trầm giao lại hết cho đại diện pháp luật. Hiện tại, điều khiến Thẩm Trầm lo lắng nhất, là tâm trạng của Ninh Tiểu Tinh.
Cũng may, cô bình tĩnh hơn nhiều so với dự liệu của anh. Cô ôm Đậu Nhỏ, tựa cằm lên thái dương con bé, hai mắt ửng hồng nhưng không hề khóc.
“Ngày xưa, bố em tốt với ông ấy lắm. Mẹ em…”
Cô nghẹn lời, không thể nói tiếp được nữa.
Lúc sự việc xảy ra, cô vẫn chưa trưởng thành, cho đến bây giờ, cuối cùng chân tướng đã bại lộ, mà cô thì đã làm mẹ rồi.
Bao nhiêu năm trôi qua.
Rốt cuộc nỗi oan của bố cũng đã được gột sạch. Nhưng còn mẹ? Nếu ở dưới suối vàng mẹ có biết, liệu mẹ sẽ đau khổ nhường nào?
Cô dúi mặt vào thái dương của Đậu Miêu, cả người không nhúc nhích.
“Thẩm Trầm, em không muốn sinh con nữa.”
Dường như cô đang đi vào ngõ cụt.
Thẩm Trầm nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-mot-vi-sao/732425/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.