Ninh Tiểu Tinh theo Thẩm Trầm đi lên tầng cao nhất.
Dưới ánh trăng bàng bạc, trên những dãy lan can thấp gắn đầy hoa hồng.
Ninh Tiểu Tinh không giấu nổi nụ cười, “Anh giăng nhiều hoa thế này làm gì?”
Thẩm Trầm vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa cô đến cạnh bồn hoa. Anh đưa tay kia nắm nốt bàn tay còn lại của cô. Hai người đứng yên, lặng lẽ nhìn nhau. Ánh mắt vốn luôn điềm tĩnh của Thẩm Trầm nay lại hiện ra vẻ bồn chồn.
“Ngày trước, lúc anh học cấp Ba, có một cô gái nói với anh, sau này lúc anh cầu hôn cô ấy, phải chọn buổi tối, phải có trăng, phải có thật nhiều hoa, nhưng không được có người khác. Cô ấy còn muốn mặc váy công chúa màu trắng. Anh vẫn còn nhớ rất rõ.”
Tuy lúc ấy anh chỉ đáp lại cô bằng một tiếng cười lạnh. Mà cô thì bặm môi bảo: “Hừ, tôi biết ngay cậu sẽ có phản ứng như thế này mà. Thẩm Trầm, cậu đừng tưởng như thế tôi sẽ chùn bước, tôi nói cho cậu biết, dù sao thì… dù sao thì sau này chắc chắn cậu sẽ thích tôi.”
Ninh Tiểu Tinh ngây ra vì kinh ngạc. Cô ngượng nghịu cười, “Thật à?… Có khi nào… anh… nhớ nhầm người rồi không?”
Những lời không biết xấu hổ thế này, có vẻ là ngày trước chỉ có cô mới dám nói ra.
Thẩm Trầm im lặng nhìn cô.
Ninh Tiểu Tinh dần hoàn hồn sau phút kinh ngạc ban đầu.
Hình như đúng là có chuyện đó thật.
Hồi Trung học, cô tự tin một cách mù quáng, da mặt dày không ai bằng, nói ra bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-mot-vi-sao/732405/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.