Anh đóng cửa lại rồi.—— “Mạn Mạn, em đến rồi…”
Giọng cậu thiếu niên mang theo sự vui vẻ khó kìm nén, ngón tay thon dài trắng nõn vội vã mở cửa.
Mọi người: “…”
Lý Duy: “…”
Mười một người, một người ở trong cửa, số còn lại ở ngoài cửa, giằng co non nửa phút.
Cảnh tượng thật sự có phần kì dị, kì dị đến mức khiến lòng dạ mười tên lớp cạnh tranh Vật lí đang đứng bên ngoài cửa cảm thấy lạnh ngắt, ngoài trời còn đang mưa rền gió dữ, vừa nãy trên đường đến đây không cảm thấy gì hết, tại sao mà bấy giờ đứng trong hành lang lại đột nhiên lạnh như vậy chứ?
Cách một cánh cửa, cậu thiếu niên lạnh lùng khẽ chau mày, chiếc áo phông chuột Mickey màu hồng điệu đà quả thật sai trái không chi bằng.
Khoảnh khắc anh mở cửa ấy chắc chắn là đang cười, tất cả mọi người đều đang trông thấy nụ cười mỉm trên mặt anh.
Rồi… nụ cười kia dần biến mất vào lúc nhìn thấy bọn họ, giống như cảnh quay chậm trong một bộ phim kinh dị nào đó.
Sau đó anh cứ im lặng mãi, uy áp cực kỳ mạnh trên mặt anh khiến mọi người không dám hó hé.
Thoạt đầu ánh mắt cậu thiếu niên nán lại trên gương mặt Trương Mạn ở đằng trước chừng vài giây, sau đó chau mày, đảo qua từng gương đứng phía sau cô, khẽ mím môi dưới.
Ánh mắt này mang theo bao nhiêu là ý tứ tế nhị.
Không thích? Hình như có chút chút, nhưng không hoàn toàn đúng.
Chán ghét? Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-anh-duong-am-ap/3006764/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.