—— “Sinh nhật vui vẻ, thiên sứ của tôi.”Dưới ánh đèn tù mù, làn da cậu thiếu niên trắng như ngọc, vết máu đỏ tươi bên khóe môi rung động lòng người giống như vết máu đỏ thẫm chảy khỏi khóe miệng mỉm cười của cô bé trong cảnh cuối cùng của bộ phim.
—— “A a a a a!”
Thật sự là tình tiết bộ phim quá đáng sợ, hiệu quả quá chân thực nên khi Trương Mạn nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói trong phim: Cô sẽ không bao giờ biết được người ngồi bên cạnh cô là người hay ma.
Anh ấy không phải là ma đấy chứ?
Lý trí bị đè nén bởi nỗi sợ hãi, cô vừa hét vừa bật khỏi lồng ngực anh giống như bị điện giật, run rẩy ngồi co ro trên ghế của mình, cách anh rất xa.
Hai cô gái ngồi hàng ghế trước vốn xem tới mặt mày xanh mét, đầu óc vô cùng căng thẳng đột nhiên nghe thấy một tiếng hét, dọa họ sợ đến hét ầm lên.
“A a a!”
“A a a a a!”
“…”
Thế là chỉ trong vòng mấy giây trong một khu vực nhỏ của phòng chiếu lần lượt vang lên những tiếng la hét khàn khàn của khá nhiều người, thậm chí trong mớ âm thanh hỗn tạp có thứ tiếng đang bị bể của một cô gái.
Dì phụ trách dọn vệ sinh cuối phim đẩy xô nước và cây lau nhà đi tới: Khán giả của suất chiếu này thật nhát gan.
Cô gái mặc váy đỏ ngồi đằng trước sợ đến mức tim đập loạn xạ, ngờ ngợ nhớ ra vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-anh-duong-am-ap/3006759/chuong-70.html