Đêm đó, sau khi Trương Mạn đã ngủ say cậu thiếu tự giam mình trong phòng tắm.
Anh ngồi trên sàn nhà phòng tắm suốt đêm.
Phòng tắm không có hệ thống sưởi, anh còn cố ý mở cửa sổ. Gió lạnh thấu xương của đêm đông và sàn nhà lạnh lẽo khiến anh có thể duy trì tỉnh táo.
—— Hóa ra anh thật sự là một ác ma.
Bóng đêm yên ắng cắn nuốt anh từng chút một.
Người như anh, liệu có phải đừng sống trên đời này là tốt nhất?
Đột nhiên anh hiểu rõ cảm giác của bố anh lúc đó.
Nếu sống mà đau khổ như vậy, yêu người không thể yêu, hoặc thậm chí làm tổn thương đến cô, như vậy liệu có phải khỏi sống nữa sẽ khá hơn một chút?
Ngày hôm sau trời còn tờ mờ anh lặng lẽ đi vào phòng, nằm xuống bên cạnh cô, một chiếc bẫy, bắt đầu từ lúc này.
Anh cảm giác bản thân hơi buồn cười.
Chiếc bẫy của thợ săn thường là để con mồi bước từng bước vào đó, cuối cùng tóm gọn con mồi. Mà anh thì sao, hao tốn tâm tư muốn thả con mồi của anh rời đi.
Nếu anh tỏ ra suy sụp hay khó chịu, có lẽ Mạn Mạn vẫn sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh.
Như vậy anh sẽ không có thời gian và dũng khí để rời khỏi cô.
…
Trên đường đến bệnh viện tuyết đã ngưng rơi, đã lâu lắm rồi bầu trời mới trong như vậy.
Nhưng anh không hề cảm nhận được hơi ấm giống như bầu trời không có màu sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-anh-duong-am-ap/3006713/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.