Cảm giác yêu đương thật sự rất tuyệt vời.
————————————————
Đến khi hai người chịu tách ra thì cơn bão tuyết bên ngoài đã ngừng và điều hòa đã tiến vào trạng thái ngủ.
Giống như cả thế giới đều dừng mọi ồn ào vì nụ hôn của bọn họ.
Trong căn phòng hẹp tối chỉ còn lại hơi thở hỗn loạn của hai người.
Mặc dù đã cách sàn nhà vừa lạnh vừa cứng một tấm thảm nhưng Trương Mạn vẫn cảm thấy cứng ngắc, không thoải mái, nếu anh ngủ ở đây suốt một đêm thì chắc chắn ngày mai sẽ ngã bệnh.
“Ừm Lý Duy ơi, anh lên giường ngủ với em đi, được không anh?”
Trương Mạn túm lấy vạt áo của cậu thiếu niên, đầu áp vào ngực anh, nhẹ giọng hỏi. Nhưng vừa mới mở miệng cô đã giật nảy mình.
—— Giọng của cô thật sự yếu ớt hơn bình thường gấp mấy lần, vừa có chút thân mật làm nũng và vừa có chút thân cận ỷ lại.
Cậu thiếu niên lười biếng dựa vào tường, đoạn anh ôm cô, đầu hơi lắc, tiếng cười của anh mang theo chút bất đắc dĩ: “Mạn Mạn, nếu ngủ với em tôi sẽ thức đến bình minh mất.”
Thật ra cho dù ngủ trên sàn nhà thì tối nay anh cũng sẽ mất ngủ thôi, bởi vì chỉ như thế mới có thể làm dịu nhịp tim đang rộn rã của anh.
“Em sẽ không phá anh, em sẽ nằm cách xa anh mà, vẫn không được sao anh?”
Trương Mạn sợ anh không đồng ý thế là đại não lập tức bổ thêm một câu: “Dù sao em cũng muốn ngủ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-anh-duong-am-ap/3006699/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.