Trương Mạn ngạc nhiên há to miệng, thật sự có thể hôn cá heo ư?
Huấn luyện viên cẩn thận giải thích nên những gì với cô, thì ra không phải thật sự hôn môi, chẳng qua chỉ tới gần nó một chút mà thôi. Cô hơi cúi đầu xuống, Bối Bối rất phối hợp ngước cái đầu nhỏ lên.
Trương Mạn nhìn cái đầu tròn trịa của nó, còn có chút ngượng ngùng, ai ngờ cá heo nhỏ vô cùng nhiệt tình, cong miệng nhỏ lên sáp tới, chỉ cách cô một khoảng cách rất ngắn.
Trương Mạn cũng phối hợp, cong môi.
Song động tác này trong mắt khán giả lại là thật thật sự sự hôn nhau.
Bọn họ reo hò nhao nhao giơ tay chụp hình.
…
Đợi đến khi trở lại chỗ ngồi, Trương Mạn vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, kéo tay cậu thiếu niên lảm nhảm: “… Em cho rằng mình chỉ được nắm cái gì tay thôi, không ngờ còn có thể hôn môi với cá heo nữa. Lý Duy, vừa rồi anh có chụp ảnh cho em không?”
“Không chụp.”
Cậu thiếu niên lại phủ áo khoác lên đùi cô, giọng cứng nhắc, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh lải nhải không thôi của cô.
Trương Mạn nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt anh ẩn trong chiếc mũ bóng chày nên không thấy rõ biểu cảm.
Cô dè dặt kéo kéo tay anh: “Sao vậy anh?”
Tại sao nhìn anh giống như đột nhiên không vui?
“Không có chuyện gì cả.”
Giọng cậu thiếu niên rầu rĩ, anh khẽ ho che đi sự khác thường: “Biểu diễn xong rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Hai người đi theo đám đông ra ngoài, lối đi chật hẹp chật cứng người, cậu thiếu niên ôm eo cô, bảo vệ cô đi về phía cửa.
Lúc này mọi người đương ra khỏi khu nhà chính, xung quanh ồn ào, ở lối đi có một bé gái chừng bảy, tám tuổi đang chẹp miệng, rụt rè hỏi bố cô bé: “ Bố ơi, anh trai đội mũ ngồi cạnh chúng ta ban nãy á, có phải anh ấy không thích cá heo nhỏ không ạ?”
Người đàn ông sờ cái đầu nhỏ của con gái, bế cô bé lên: “Làm sao Niếp Niếp biết vậy, cá heo nhỏ đáng yêu như vậy, nào có người không thích cá heo nhỏ chứ?”
Giọng nói của cô bé run rẩy, vùi đầu vào vai bố, nắm chặt cổ áo bố, bi bô nói: —— “Con biết ạ! Anh trai kia chính là không thích, ánh mắt anh ấy nhìn cá heo nhỏ vô cùng kinh khủng, rất đáng sợ ạ, hu hu.”
…
Xem cá heo biểu diễn xong thì cũng đến giờ ra về, Trương Mạn bị cậu thiếu niên dắt ra khỏi công viên hải dương, ngạc nhiên khi nhìn lớp tuyết dày bên ngoài đã cao đến đầu gối.
Tuyết càng ngày càng lớn, đã không thể dùng lông ngỗng để hình dung trận tuyết này nữa rồi, tuyết dày đặc gần như che hết tầm nhìn, gió cũng thổi mạnh, vừa ra khỏi cửa mà thậm chí Trương Mạn không thể mở được mắt. Mặt biển bên cạnh đã trở nên mờ mịt, không thể nào nhìn thấy đường chân trời.
Bão tuyết đang đến.
Trên thực tế, bình thường ở thành phố Z mọi người sẽ không sử dụng ô lúc tuyết rơi, tuyết khác với mưa, tuyết không tan nhanh đến thế, chỉ cần về tới phòng phủi một cái là cả người sạch sẽ ngay.
Cậu thiếu niên có thói quen không mang ô.
Nhưng hôm nay anh lại bung một chiếc ô trong suốt kích thước lớn, ôm lấy vai cô bước vào trong tuyết, bước chân của hai người giẫm trên tuyết để lại những dấu chân nông sâu.
Anh ôm cô rất chặt, không để cô bị dính bất kì bông tuyết nào.
Đột nhiên Trương mạn hơi hoảng hốt, trong đầu hiện lên một số đoạn kí ức.
Kiếp trước, cũng vào ngày này, ngày 10 tháng 1, cũng là sinh nhật của Lý Duy, lúc đó anh đang học lớp 11.
Cô không đi ra ngoài chơi mà ở nhà, kéo kín rèm rồi tắt hết đèn, cả người mệt mỏi nằm lì trên giường không buồn nhúc nhích. Mãi cho đến khuya, Trương Tuệ Phương đưa Trịnh Chấp về nhà ăn tối thì cô mới đi ra phòng khách. Lúc này cô mới phát hiện bên ngoài đang có bão tuyết.
Cô mở di động lên rất muốn gọi cho Lý Duy, hỏi xem hôm nay là sinh nhật anh, anh đang làm gì vậy nhưng buộc bản thân không được nghĩ tới ý nghĩ này.
Anh trải qua sinh nhật như thế nào thì có liên quan gì đến cô chứ?
Nói không chừng sớm đã có người tổ chức sinh nhật cho anh, nơi nào đến lượt cô quan tâm.
Có một số chuyện cô không còn có cơ hội được biết, tỷ như năm đó anh đã trải qua sinh nhật như thế nào.
Hay là nói, anh chưa từng tổ chức đây?
Dưới tán dù trong suốt, Trương Mạn nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh.
—— Còn tốt, còn tốt, sinh nhật của anh năm nay, vẫn là mùa đông với những bông tuyết bay, cô đã ở cạnh anh, ngay dưới tán ô của anh, trong vòng tay anh, đi cùng anh giữa những bông tuyết lả tả đầy trời.
…
Vé về lúc bảy giờ, cách lúc này còn có hơn một tiếng đồng hồ, hai người đứng ở ngã tư trước cổng công viên hải dương, đang bắt xe.
Năm đó cả nước chưa phổ biến phần mềm gọi xe, muốn gọi xe chỉ có thể gọi điện thoại hẹn trước, hoặc là đứng bên đường vẫy tay đón xe.
Hai người phải đợi hơn hai mươi phút mới bắt được xe, tài xế là một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi đang than thở về cơn bão tuyết, nói nếu đường xá không tốt, thời tiết tồi tệ như thế này ông ấy mới không muốn nhận đơn.
Song càng tồi tệ hơn chính là, sau khi hai người vội vã đến trạm xe buýt đường dài thì đọc được thông báo bởi vì tuyết quá lớn nên đã đóng đường, các chuyến xe ngày hôm nay đều đã bị hủy bỏ.
Trương Mạn không biết làm sao cho đặng nhìn cơn bạo tuyết mỗi lúc một lớn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới, biết đâu có thể ngồi xe lửa về thì sao.
Cô nhanh chóng mở di động tìm thời gian tàu chạy và vé, lại thấy chuyến tàu gần nhất về thành phố N là sáng mai.
Nói cách khác, cho dù như thế nào bọn họ cũng phải ở lại thành phố N một đêm, và cô cũng không thể nào lấy bánh gato đã đặt trước cho Lý Duy ở thành phố N.
Nhưng, phải ở như thế nào đây… Trương Mạn cắn môi dưới, xoắn xoắn tay áo, sắc mặt không cầm được bắt đầu đỏ lên.
Mùa đông ngày ngắn, mới hơn bảy giờ mà bên ngoài đã đen kịt, lúc này trong đại sảnh của trạm xe chật kín người, đều là những cặp tình nhân đã mua vé nhưng không thể quay về.
Trong phòng đợi xe, giữa chỗ ngồi này và chỗ ngồi kia đã không còn khoảng trống, có mấy ông chú trực tiếp chiếm hai, ba cái ghế, cuộn người bắt đầu ngủ, dễ nhận thấy họ tính qua đêm ở phòng chờ.
Đáng tiếc, lúc hai người Trương Mạn chạy tới thì đã muộn, đến một chỗ để ngồi tạm cũng không còn, hai người đứng dưới máy điều hòa giữa phòng chờ, nghĩ cách.
Mặc dù có điều hòa nhưng gạch lát sàn trong phòng chờ vẫn lạnh tanh, hơi lạnh chui vào trong bàn chân khiến tim Trương Mạnh thỉnh thoảng run lên. Cậu thiếu niên thấy vậy thì kéo cô qua, hai tay bọc lấy hai tay cô, sưởi ấm cho cô.
Thể chất cô thiên hàn, trời lạnh như vậy hẳn không thể ngủ trên mặt đất suốt một đêm được.
Trương Mạn nghĩ nghĩ nửa ngày, cảm thấy chỉ có thể đến ở khách sạn, mặt cô đỏ lên, rồi lại nghĩ, cùng lắm thì thuê hai phòng.
“Bằng không… chúng ta ở khách sạn nhé?”
Cậu thiếu niên nghe được đề nghị của cô thì khẽ ho một tiếng, giọng có chút nặng: “Ờm.”
Hai người không nói nữa, lúng túng đi ra ngoài. Rõ ràng tối nào cô cũng cầm tay anh, ôm anh, mỗi một bước đều được hoàn thành rất tự nhiên nhưng nói tới đi khách sạn, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Trương Mạn thề, cô thật sự không nghĩ xiêu vẹo đâu, nhưng… với một đôi tình nhân mười sáu, mười bảy tuổi mà nói thì cái đề tài thật sự kì quái.
Cô đi tới cửa và chợt nhớ ra: “Không đúng, Lý Duy, anh có chứng minh thư không?”
Chính cô cũng không có chứng minh thư, kiếp trước phải tới trước kì thi tốt nghiệp trung học cô mới làm, nếu không có chứng minh thư thì sẽ không thuê được phòng trong khách sạn.
Cậu thiếu niên nghe xong cũng ngẩn ra, lát sau mới trả lời một cách bất lực: “Tôi có, nhưng không cầm theo.”
Anh sống một mình nên không có chứng minh thư sẽ rất phiền phức, vì vậy năm lớp bảy anh đã lấy thư chứng nhận của cô nhi viện đi làm chứng minh thư.
—— Tất cả những sự cố này đều ngoài ý muốn, anh chưa từng nghĩ qua, vì vậy… cũng không cầm theo.
Trái lại anh rất bình tĩnh, bung dù kéo cô tới cạnh mình: “Mạn Mạn, chúng ta cứ đi đến khách sạn hỏi xem sao, nói không chừng có khách sạn không cần chứng minh thư đấy. Thời gian càng trễ sẽ càng khó tìm.”
Trạm xe buýt đường dài tọa ở phía Tây thành phố, cách trung tâm rất xa, không có nhiều khách sạn lớn nhưng gần đó có rất nhiều khách sạn để bảng 24/7.
Hai người họ đi tới một khách sạn gần nhất, trên bảng đề mấy chữ “Khách sạn Kim Sơn 24/7”. Mở cửa ra, bên trong trang trí theo phong cách KTV, vàng vọi đặt ở khắp nơi, trông rất là tục.
Có một cô gái trẻ tuổi trang điểm rất đậm đứng ở quầy lễ tân, thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi, nhuộm tóc đỏ rực, đường nét trên gương mặt rất xinh đẹp. Đáng tiếc trang điểm quá đậm nên có chút hơi thở phong trần.
Cô ta đang tựa trên ghế nằm xem một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng của năm đó, Trương Tuệ Phương cũng theo dõi tập mới của phim này mỗi ngày.
Cô ta nhìn thấy hai người họ đi vào nhưng không niềm nở gì cho cam, chỉ bỏ chân xuống khỏi giá để chân, ngồi nghiêm chỉnh hơn một chút.
Nhân viên nữ mặt mày lạnh tanh lấy sổ sách ra, bấm bút bi, cũng không nhìn bọn họ: “Tính ra là còn may đó, có hai căn phòng khách lùi lại lịch đặt, có lấy không?”
Lý Duy gật đầu: “Ờ, lấy cả hai phòng.”
Anh không thiếu tiền, miễn là cô yên tâm.
“Chứng minh thư.”
Cô gái trẻ tuổi nói máy móc, công việc này từ đầu tới cuối đều như vậy, ngày nào cũng phải lặp lại mấy câu này y như một cái máy đọc lại.
Trương Mạn hơi lúng túng: “Không đem…”
Rốt cục cô gái trẻ tuổi cũng chịu ngước mắt lên, liếc bọn họ một cái, nhìn thấy bề ngoài của bọn họ, có lẽ không đoán ra tuổi.
Song dễ thấy một ngày cô ta gặp rất nhiều trường hợp như vậy, thả cây bút và tờ đơn xuống một cách thờ ơ, nằm trở lại ghế nằm, chỉ chỉ cửa: “Ra ngoài quẹo trái, lên cầu thang, tại lầu ba có một nhà nghỉ nhỏ không cần chứng minh thư, trẻ vị thành niên có thể ở.”
Giọng cô ta bình thản, nhưng lúc nói đến ba chữ “vị thành niên” thì giọng lớn hơn, ngữ điệu cũng cao hơn, rõ ràng là đang trêu ghẹo bọn họ.
Mặt Trương Mạn đỏ bừng… cô tức tốc túm tay áo Lý Duy kéo anh đi ra ngoài, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn lấy một cái.
Kiếp trước cô trầm mặc ít nói, không thích xã giao, luôn khép kín, thu kẹp quyền hạn sinh hoạt của bản thân, thật ra cô vẫn là người có da mặt mỏng.
Đã bao giờ chịu phải loại trêu ghẹo này.
Thậm chí cô nghĩ hay là quay trở lại trạm xe ngủ một đêm, nhưng cơn bão tuyết và nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài đã khiến cô phải từ bỏ suy nghĩ này.
Lý Duy nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, có chút buồn cười, nắm lấy lòng bàn tay cô vỗ về, sau đó anh dẫn cô quẹo trái, đi vào cánh cửa bên cạnh và bước lên lầu như lời người phụ nữ kia nói.
Dễ nhận thấy nhà nghỉ này là một dãy nhà dân, rất cũ kỹ, giống như mấy ngôi nhà được xây dựng vào những năm 70, 80, đèn trong hàng tối đến nỗi không nhìn rõ đâu ra đâu, Trương Mạn nhìn ngó cẩn thận, tay vịn và bóng đèn đều được lau chùi rất sạch sẽ.
Trên lầu ba có treo một cái bảng hiệu rất lớn, bên trên đề mấy chữ “Nhà nghỉ Vân Tân”, cậu thiếu niên cầm tay cô đi vào.
Chỗ này đơn giản hơn dưới lầu, hai cái bàn ghép lại với nhau coi như quầy lễ tân, một ông lão bụng phệ đang ngồi trước máy tính chơi đấu địa chủ, nghe thấy có người đi vào, ông ta ngẩng đầu lên nhìn hai người, ánh mắt đục ngầu mang theo theo niềm nở, cười giả lả.
Nhiệt tình hơn nhiều so với cô lễ tân dưới lầu.
“Người trẻ tuổi đến trọ à? Chỉ còn một phòng giường lớn, có ở được không?”
Da đầu Trương Mạn tê rần, phòng giường lớn… cô ngước đầu nhìn Lý Duy, khẽ lắc đầu.
Dễ nhận thấy ông lão kia rất biết nghe lời đoán ý, mắt ngó bọn họ có vẻ không muốn ở tức thì mặt mũi sa sầm, hờ hững nói: “Hôm nay bên ngoài có bão tuyết, chắc chắn mấy khách sạn lân cận đều đã kín người rồi.”
Ông ta lại kéo dài giọng: “Hơn nữa ngoài trừ chỗ này của tôi ra, cơ bản những khách sạn khác đều cần chứng minh thư, trẻ vị thành niên không thể thuê.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]