Cô hi vọng đời này, bà có thể sống tùy ý thích gì làm nấy.
————————————————
Tối hôm đó Trương Tuệ Phương đã ở nhà đợi cô rất lâu lại không thấy Trương Mạn về, bà gọi điện nhưng không ai bắt máy, đang tính ra ngoài tìm cô thì trông thấy Trương Mạn và một bạn học nam đang đứng ở lối vào cầu thang. Bạn học nam kia cao hơn cô cả một cái đầu, hai tay đặt lên vai cô, không biết đang muốn làm gì.
Trương Tuệ Phương giận đùng đùng, giẫm giày cao gót đi tới, cất tiếng ngăn cản ngay tại thời khắc mấu chốt này.
“Trương Mạn nha đầu chết tiệt này, về muộn cũng không chịu gọi cho mẹ một cú điện thoại? Đây là… bạn học của con?”
Bà tự nhận rằng mình đã sử dụng một lượng khí thế thích hợp đủ để dọa người.
May thay bạn học nam kia cũng coi như có chừng mực, nghe thấy tiếng bà bèn buông Trương Mạn ra, đứng ngay ngắn sang một bên.
Trương Tuệ Phương đi tới gần hơn, mượn ánh đèn trong hành lang để nhìn kỹ cậu bạn học bên cạnh cô.
Vừa nhìn, tâm tư lập tức thay đổi.
Ôi chao, đây không phải là cậu nhóc đẹp trai bà từng gặp vào cái lần Trương Mạn bị ốm sao? Tức thì hai mắt Trương Tuệ Phương lóe sáng, trong phút chốc gương mặt bà cố ý căng thẳng đột nhiên dịu đi rất nhiều, bà vỗ vỗ bả vai Trương Mạn, cười đến hai mắt híp lại.
“Trương Mạn, là bạn học con đúng không? Hey bạn học nhỏ, đi lên nhà ngồi với dì một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-anh-duong-am-ap/3006673/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.