***
Trên thực tế, Lý Duy chính là nghĩ như vậy. Mặc kệ cô muốn lấy cái gì, cuối cùng đều sẽ thất vọng. Thay vì đợi cô hoàn toàn mất hết hi vọng sau đó lại tự trách bản thân giống như những người kia thì chi bằng bây giờ để cô cách xa anh một chút.
Trương Mạn nhìn thấu suy nghĩ của anh, biết rõ anh không hề tin tưởng vào cái gọi là tình cảm. Anh chính là không tin không khổng tòi ra một người vô duyên vô cớ đối xử tốt với anh.
Nếu như bây giờ cô nói, cô thích anh, sẽ chỉ khiến anh càng bồn chồn bất an hơn mà thôi.
Cô nhắm mắt, ráng giấu đau đớn trong lòng, cố gắng nở một nụ cười thật thoải mái, nói ra một cái cớ thật hoàn hảo: “Tôi có một chuyện bây giờ không thích hợp để nói, lo lắng… chuyện này sẽ khiến cậu cảm thấy phiền. Lý Duy, tôi nghe bọn họ nói cậu học Vật lí rất giỏi, tôi… Thành tích môn Vật lí của tôi không tốt lắm, mỗi tuần cậu có thể dạy kèm tôi được không? Tôi có thể trả tiền, hơn nữa chúng ta làm một cái giao dịch đi, từ giờ cho đến lúc tháo bột tôi sẽ chăm sóc cậu.”
Thế sự xoay vần, như một vòng luân hồi. Trương Mạn nhớ lại, kiếp trước bọn họ có thể thân nhau cũng là vì cô bảo anh dạy kèm Vật lí cho mình, chỉ có điều ở kiếp này chuyện này diễn ra sớm hơn một học kì.
Cô lo lắng cậu thiếu niên không tin, liền đưa ngón tay ra, giọng trầm nhẹ: “Nếu như thành tích của tôi không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-anh-duong-am-ap/1117406/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.