Thời gian luôn không chờ một ai, tuổi già cũng đã cập kê, gần đất xa trời nhưng mỗi người đều vui vẻ, hạnh phúc, sống tận hưởng từng ngày bên mái ấm của mình. Trần An Nhi khoác chiếc áo bông do thời tiết hơi se lạnh của những ngày cuối thu, ngồi bên chiếc bàn đá ngoài góc vườn, lòng thanh thản nhấp một ngụm trà nóng ngắm nhìn trời mây.
- Người đẹp, cho anh ngồi cùng một chút chứ?
An Nhi ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, ánh mắt dâng lên tầng hạnh phúc khẽ cười. Cô nhích người sang một chút, để chừa một khoảng trống cho người đàn ông của đời mình. Hàn Võ Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt hiện lên rõ thứ tình cảm ấm áp. Bao năm trôi qua, tình yêu anh dành cho cô vẫn vẹn nguyên như ngày đầu. Đưa tay khoác qua bờ vai nhỏ, kéo cô dựa đầu lên người mình.
- Em có cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh không?
- Sao vậy? Anh đang hoài niệm đấy à?
- Không... anh chỉ là rất nhớ những khoảng khắc mà chúng ta ở bên cạnh nhau. Tuổi già cả... rồi cũng sẽ có ngày hết kiếp sống... chỉ mong kiếp sau, anh vẫn sẽ được gặp và yêu thương em.
- Cái gì đây, anh đúng là sến súa.
Hàn Võ Ngôn đưa tay cầm lấy ly trà nóng uống một ngụm. Bọn họ không còn quá trẻ để nói mấy lời đường mật. Nhưng trong tâm họ lúc nào cũng ấm áp, ngọt ngào.
Bóng dáng nam thanh niên lướt qua khiến Trần An Nhi chau mày rời khỏi người anh ho nhẹ. Hàn Thất Tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978204/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.