An Nhi khi biết anh không bài xích với những vết rạn da của mình liền vui vẻ hơn hẳn. Cảm thấy bản thân không đúng khi nghi ngờ anh, tình yêu Hàn Võ Ngôn dành cho cô to lớn bao nhiêu, vậy mà cô lại nỡ nghi ngờ anh.
Hàn Võ Ngôn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cô, cái vẻ mặt đang nghiền ngẫm lại những gì mình làm của cô thật đáng ghét quá đi mất. Ngắt nhẹ má cô, anh khẽ liếc xéo không hài lòng.
- Nói cho anh nghe, em đã suy nghĩ về anh lung tung như thế nào rồi?
An Nhi tinh nghịch đảo mắt ra nơi khác tỏ vẻ vô tội không hiểu chuyện. Hàn Võ Ngôn bật cười hôn lên má cô một cái rõ kêu.
- Em đó, sau này có chuyện gì phải nói cho anh nghe. Không phải cái gì cũng giữ trong lòng rồi suy diễn bậy bạ.
- Em biết rồi, xin lỗi anh.
Hàn Võ Ngôn cúi xuống hôn lên má cô, nụ hôn nhẹ nhàng rơi rớt xuống mi mắt, chóp mũi rồi dừng lại ở môi cô nhấm nháp.
An Nhi khẽ cười mơn chớn theo vài nhịp liền đẩy anh ra chạy nhanh xuống nhà khiến Hàn Võ Ngôn đen mặt. Ngã người xuống giường nằm nghỉ một chút mới bật dậy bước xuống nhà.
An Nhi bế tiểu công chúa cùng nhau vui vẻ ở sofa. Hai mẹ con trò chuyện cùng nhau đến mức không biết trời trăng mây đất là gì. Bé con còn nhỏ nhưng lại vô cùng nhiều chuyện, đôi mắt to tròn cứ giương lên nhìn theo từng điệu bộ khuôn miệng của mẹ. Hàn Võ Ngôn đứng trên lầu nhìn cảnh tượng này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978194/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.