Nếu một ngày, biết bản thân đã yêu ai đó quá nhiều thì lúc đầu đã lựa chọn yêu người đó. Lúc nhận ra thì đã quá trễ, sợ rằng trái tim ai kia đã không còn như lúc đầu.
An Nhi bước xuống nhà, nhìn Hàn Võ Ngôn một chút. Anh giờ đây đang chăm chú tỉa hết mấy cái cây trong vườn, Võ Ngôn mỗi khi tập trung đều trở nên đẹp trai và cuốn hút đến lạ. Bước ra ngoài vườn, An Nhi hái một nhán hoa khẽ cười
- Võ Ngôn...
- Hả?
- Mấy cái hoa này, đẹp ha.
- Ừm, đó là hoa Cát Tường... thuần khiết...
An Nhi khẽ cười đứng đó tiếp tục ngắm nhìn anh. Trái tim trong lòng ngực lại đập loạn liên hồi. Muốn nói thêm vài lời với anh nhưng chuông cửa lại vang lên. Quản gia Khương lãnh đạm từ trong nhà bước ra mở cửa. Lục Thiên Phi từ đâu xuất hiện chạy lại bên cạnh anh
- Võ Ngôn, anh xem em đã chuẩn bị quần áo vest cho anh rồi đây.
- Vẫn là thư ký Lục chu đáo nhất, cảm ơn em.
- Vâng.
An Nhi đứng đó nhíu nhẹ đôi chân mày lại, không gian này bỗng dưng biến cô như thành người vô hình. Mặc kệ cho bọn họ vui vẻ trò chuyện với nhau, An Nhi bước lên nhà. Nói chuyện với bọn họ thì thà cô đi xem phim sẽ hay hơn.
Quản gia Khương nhìn cô mặt nặng mày nhẹ, đảo mắt ra ngoài liền hiểu ra cớ sự. Tủm tỉm cười quay người bước vào bếp mang ra đĩa trái cây. An Nhi ngồi xem phim nhưng mắt cứ dán qua cửa kính nhìn hai con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978148/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.