Hàn Võ Ngôn lên đến phòng vẫn còn lâng lâng chưa thể tin nổi vào mắt mình. Nhịp tim bên trong lòng ngực trái liên tục đập loạn xạ một cách mất kiểm soát.
- An Nhi thật sự đã về rồi... về thật rồi...
Anh nhanh chóng chọn cho mình một bộ đồ thoải mái, tắm rửa. Không cần sấy khô cả tóc, Hàn Võ Ngôn bây giờ chỉ muốn nhìn thấy cô, có như vậy anh mới tin vào những gì mà mình đã thấy. Anh sợ, sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác từ sự nhớ nhung cô.
Đứng ngay cầu thang, Võ Ngôn đưa mắt hướng vào trong bếp. Tim anh giờ đây đang đập loạn trong lòng ngực. An Nhi của anh thật sự đã về rồi... nhìn cô bây giờ thật khác, cô càng lớn lại càng xinh đẹp. Một nét đẹp thuần khiết, nhẹ nhàng nhưng đâu đó là sự trưởng thành, sắc sảo khiến anh mê mẫn.
An Nhi nãy giờ vẫn biết anh đang đứng nhìn mình, cô hít một hơi sâu lên tiếng
- Còn đứng đó? Chú tính bỏ bữa luôn sao?
- À không.
Giật mình khi nghe thấy giọng của An Nhi, Võ Ngôn tiến lại kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Trái tim đập kịch liệt, lâu lâu lại khẽ đưa mắt qua lén nhìn. An Nhi không có chút phản ứng gì chỉ bới cơm đưa qua anh. Cô bình thản ăn từng món trên bàn mặc kệ người kế bên vẫn còn đang như kẻ trên mây ngơ ngơ ngác ngác
- Nếu chú cảm thấy vì tôi ép nên chú mới ngồi ở đây thì chú có thể lên lầu và nghỉ ngơi.
- À không, chú ăn... chú ăn ngay...
An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978141/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.