Hạ Thanh Từ nói xong liền đi tới chỗ của Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn nhìn theo hướng mà cậu vừa chỉ, nói: "Tuế Tuế, lúc nãy anh thấy bên đó còn có người, anh có thể đến xem nơi trước đây em ở được không?"
"Còn cả trường mẫu giáo Hoa Cúc Nhỏ nữa."
"..." Hạ Thanh Từ nhấn mạnh: "Là trường mẫu giáo Hoa Hồng, không phải Cúc Nhỏ."
Tạ Bệnh Miễn "À" một tiếng: "Vậy anh sẽ đến trường mẫu giáo Hoa Hồng."
Cậu gật đầu đáp cho có lệ, quay người nhìn lại, những bông hoa trước mộ lay động trong gió, một chiếc lá của hoa rơi xuống bị gió thổi bay lên trời, cuối cùng lại đáp xuống trước bia mộ.
Như thể có một bàn tay nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi phía trên tấm bia.
Hạ Thanh Từ không nhận được câu trả lời trực tiếp, nhưng có lẽ mẹ đã cho cậu câu trả lời, câu trả lời nằm trong cơn gió miên man trên bầu trời và trong cả trong những hạt bụi rơi xuống.
"Tuế Tuế, trước đây anh đã xem ảnh hồi bé của em ở chỗ chú Hạ." Tạ Bệnh Miễn nhớ lại: "Lúc nhỏ em rất đáng yêu, trông như một cục bông mềm, lại rất thích cười."
Khác với bây giờ, lúc nào cũng lạnh lùng và trầm tính.
Hạ Thanh Từ "Ồ" một tiếng, đi ngang qua những ngôi mộ lạnh lẽo ở hai bên đường. Vốn dĩ ở đây rất yên tĩnh và vắng vẻ, nhưng vì có người nào đó ở bên cạnh liên tục trò chuyện với mình nên cậu không còn cảm thấy lạnh lẽo như thế nữa.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-nam-than-co-chap/3551054/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.