Tin đồn giống như một đám lửa rơi trong cỏ dại, gió lớn thổi qua, lửa rừng không ngớt.
Mới đầu chỉ là mấy nam sinh ngồi ở bàn sau nhỏ giọng thảo luận, trong vòng một đêm không bị khống chế, đã truyền khắp cả khối.
“Ê, đã nghe chưa? Mẹ của Diệp Hàm Tranh lớp số một, là diễn viên phim cấp ba.”
“Móa, thật á?”
“Tất nhiên là thật, trông giống lắm, một cái khuôn đúc ra! Tuyệt đối là ruột thịt.”
“Đậu má, có ảnh không?”
“Có, tao gửi cho mày.”
Sau khi Diệp Hàm Tranh đến thành phố Kỳ An, đã rất lâu chưa nghĩ tới Diệp Chi Lan, bà đi một mình thoải mái, cũng không thường gặp trong mơ, thỉnh thoảng gặp một lần, mặc quần áo diễn xuất gọn gàng xinh đẹp, dần dần, Diệp Hàm Tranh cũng sắp quên rồi, nghề nghiệp của bà không vẻ vang cho lắm.
“Rầm” một tiếng thật lớn, cái ghế sau bàn học ngã trên mặt đất, giáo viên ngữ văn đang viết chữ trên bảng, nhíu mày quay đầu, nhìn thấy Diệp Hàm Tranh đột ngột đứng lên, hỏi: “Bạn học Diệp, có chuyện gì?”
Diệp Hàm Tranh sững sờ nhìn chằm chằm vào trang sách vừa lật ra, hai tay run rẩy.
“Bạn học Diệp?”
Diệp Hàm Tranh bỗng nhiên bừng tỉnh, vội nói: “Có!”
“Em có vấn đề gì?”
“Không, không có ạ.”
“Không có thì mau ngồi xuống, không được quấy nhiễu kỷ luật lớp học.”
Diệp Hàm Tranh nói tiếng xin lỗi, sắc mặt trắng bệch nâng cái ghế lên. Kiều Khả và bốn mắt hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi sao vậy, cậu lắc đầu, lại miễn cưỡng mỉm cười, siết chặt một tấm ảnh chụp của Diệp Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-tranh/1306179/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.