Diệp Hàm Tranh sống gần mười bảy năm, lần đầu tiên nói ra lời bốc đồng như thế, Lục Minh Tiêu ngẩn ra hồi lâu, cong khóe miệng cười một tiếng, nói câu: “Đồ đần.”
Sau khi hết tết tây, lập tức nghênh đón nghỉ đông, Lục Minh Tiêu vẫn giống những năm qua, bay đến chỗ Lục tiên sinh, Diệp Hàm Tranh gọi điện thoại cho thím Vương và chú Trần, hỏi tình hình sức khỏe của hai vợ chồng già, mấy năm nay họ đều duy trì liên lạc, thỉnh thoảng cũng gọi video, chú và thím hơi già rồi, Diệp Hàm Tranh nghĩ, đợi sau này có cơ hội, nhất định phải trở về huyện Thanh Xuyên thăm họ, còn có thể đi cùng cậu chủ, nếu như hắn bằng lòng.
Chủ nhân đi rồi, đám người hầu ở nhà họ Lục cũng thoáng thả lỏng, dì Phương muốn về nhà đón năm mới, trước đó đã thu dọn hành lý xong rồi, cùng mấy người hầu cũng muốn về nhà hùng hùng hổ hổ chạy đến trạm xe lửa, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Hàm Tranh còn có quản gia, tư thế của họ giống nhau đứng ở cổng chính, đợi mọi người đi xa, mới quay lại phòng khách.
“Năm nay cháu cũng không về huyện Thanh Xuyên?” Quản gia hỏi Diệp Hàm Tranh.
“Vâng.”
Quản gia nói: “Thật ra có thể về thăm, đừng cảm thấy làm phiền trong nhà.”
Diệp Hàm Tranh lắc đầu: “Đợi cháu trưởng thành chính thức ký hợp đồng nhân viên, sau đó có ngày nghỉ chính thức, lại trở về.” Bây giờ tuy rằng cậu chăm sóc Lục Minh Tiêu, nhưng thực tế nhà họ Lục cũng nuôi cậu, đền ơn xa hơn trả công rất nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-tranh/1306175/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.